Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2010

Phản ứng của ba mẹ về mối quan hệ của chúng tôi và Ấn Độ




Một câu hỏi tôi thường được đặt ra là cha mẹ tôi phản ứng như thế nào khi biết được mối quan hệ xuyên lục địa của tôi.Câu trả lời ngắn gọn là tốt và xấu.Mẹ tôi ngạc nhiên nhưng bà ủng hộ tôi.Cha tôi, tuy nhiên, ít vui hơn.Phản ứng của ông chủ yếu xuất phát từ một sự hiểu lầm về Ấn Độ và việc ông cần làm là tìm mọi cách ngăn cản chỉ vì ông muốn bảo vệ con gái ông không phải vướng vào cuộc sống khó khăn sau này.

Tôi không vội nói cho cha mẹ tôi về mối quan hệ đó. Chúng tôi hò hẹn nhau khỏang 4 năm trước khi tôi công khai dẫn anh về ra mắt ba mẹ. Đó là thời gian dài, cay đắng ngọt bùi gì chúng tôi đều chia sẻ với nhau. Khỏang thời gian đó đủ để anh và tôi đi đến hôn nhân.Mẹ tôi cho rằng Ấn Độ đã làm cho tôi thay đổi, từ một đứa con gái rụt rè đã biến tôi thành một đứa quyết đóan, dám nói dám làm và một chút liều lĩnh. Tôi kể với mẹ có một người thật đặc biệt ở một nơi thật xa xôi đang yêu và chờ đợi tôi. Và dường như bà đã bị cuốn hút bởi những câu chuyện giữa tôi và anh.

Sự ủng hộ của mẹ tôi nằm ngòai những gì tôi mong đợi. Cả ba và mẹ tôi đều bảo thủ và khó.Nhưng mẹ bảo thủ trong cách của bà. Tuy nhiên,mẹ đã sẵn sàng để hiểu tôi và điều đó diễn biến khá là tích cực. Bà đánh giá cao giá trị văn hóa của Ấn Độ như Phật Giáo và bộ môn Yoga bà đang theo.

Nhưng tôi tìm thấy thật rất khó để nói chuyện với cha tôi.Những lời nói của cha luôn làm cho tôi sợ, và nó luôn đi kèm với sự im lắng từ tôi. Ba tôi luôn nghe những câu chuyện xấu về người đàn ông Ấn, ông luôn cho rằng họ yêu người nước ngòai thật ra chỉ vì màu da và tiền tài từ phía nhà gái, và lo lắng tôi đang trong vực thẳm đó. Ông luôn có những ý nghĩ tiêu cực và những định kiến về một Ấn Độ dập khuôn. Nó thật không dễ chút nào để thuyết phục cha.

Mẹ tôi như một cuốn sách mở , nhưng ngược lại cha tôi là một cuốn sách luôn đóng kín.

Khi anh đến VN để nói về kế họach kết hôn của chúng tôi. Mẹ tôi chẳng phản bác nhưng bà cũng khuyên tôi nên suy nghĩ thật thận trọng vì đây sẽ là bước ngoặt lớn cho cuộc đời sau này của tôi. Còn ba tôi thì không chấp nhận cho chúng tôi kết hôn liền trong năm đó. Ông bảo anh phải đợi ít nhất 4 năm nữa vì ông muốn thử thách xem anh có thể chờ đợi không.

Theo truyền thống của Hindu, thì người anh phải đám cưới trước thì người em mới có quyền kết hôn. Chính vì lẽ đó, mà cha mẹ anh hối thúc anh phải lo chuẩn bị cho nhanh vì có thể trong 1 năm nữa sẽ là đám cưới của em trai anh. Một bên kêu anh phải chờ đợi , một bên lại hối thúc anh như thể họ không muốn có cuộc kết hôn giữa sự khác biệt về tôn giáo và đất nước. Tôi và anh đang trong thế kẹt, chúng tôi chẳng biết làm gì hơn là đi đến quyết định kết hôn mà không thông báo cho ba mẹ tôi biết.Tôi quả là lo sợ để quyết định như vậy nhưng tôi được sự động viên từ phía ba mẹ anh, anh và những người bạn xung quanh anh. Họ đã đứng ra tổ chức một bữa tiệc cưới không kém phần long trọng với sự chúc phúc của mọi người.

Sau đám cưới, tôi vẫn chưa có đủ tự tin để thông báo cho gia đình. Tôi lo sợ nhiều thứ, lo sợ họ sẽ bắt tôi xa lìa anh nhưng anh bảo điều đó không bao giờ xảy ra vì anh sẽ ở đó để hứng chịu hết sự nỗi giận từ ba mẹ tôi. Và đúng như những gì chúng tôi dự đóan, ba mẹ tôi gọi cho anh với sự bực dọc và tức giận. Họ bảo anh đã làm mọi thứ để cướp đi con gái của họ. Họ bắt buộc chúng tôi quay về VN để giải thích mọi thứ. Nhưng nhờ sự khéo léo giải quyết vấn đề, ba mẹ tôi dần chấp nhận anh và bây giờ mọi thứ dường như ok.

Sau đó, ông sắp xếp một chuyến viếng thăm cho cả gia đình ở Singapore để xem xét tình hình sinh sống sau kết hôn của chúng tôi. Tôi có thể hiểu nó phải rất khó khăn cho cha tôi, biết con gái mình ở một đất nước xa lạ với một người đàn ông mà ông không biết nhiều gì về anh.

Đôi khi tôi cảm thấy buồn và tự hỏi tại sao cuộc đời đã đưa đường dẫn lối tôi tới nơi đây , một nơi xa cha mẹ tôi. Tôi đã trải qua một cuộc đời ấu thơ tươi đẹp nơi tôi đã lớn lên và để rồi giờ đây tôi dang sinh sống xa tất cả mọi người trong gia đình. TÔi biết còn rất nhiều điều cha me tôi còn rất băn khoăn về cuộc sống hiện tại của tôi, nhưng tôi đang cố gắng làm tất cả mọi thứ để chứng tỏ rằng con đường tôi chọn sẽ là đúng đắn nhất.

4 nhận xét:

  1. Thảo,
    Chị sẽ qua Chennai vào ngày 8/2/10 và về lại ngày 8/3/10. Khoảng thời gian ấy Thảo đã về VN phải k? khi nào mới qua? Thảo ơi nếu có thể được mình gặp nhau ở Ấn cái

    Trả lờiXóa
  2. Chị không định ăn tết ở Vn hả? Tụi em đang lên kế họach về VN ăn tết với thăm con. Xa nó lâu quá rồi. Khỏang gần tết 1 tuần là tụi em về rồi. Nhưng nếu được, thì chị em mình sẽ cùng du hí bên India. Tương lai em ở đây còn dài :)

    Trả lờiXóa
  3. Em ơi, tình hình là chị lợi dụng cái tết ở VN để qua Ấn cái. Chị sẽ ở Chennai 1 tuần sau đó đi New Dehli tầm độ 10 ngày rồi mới trở về Chennai, nếu em rảnh rỗi chị sẽ qua TP của em ở gặp nhau một đêm... Tình hình gia đình bên chồng của chị đối với chị không tốt lắm với chị nên chị trốn lên Dehli chơi. Nói chung là càng tránh tiếp xúc nhiều càng tốt... Tú và Anist chồng nó cũng ghé Chennai gặp chị rồi mới đi về nhà chồng. Có thể năm nay là năm tốt nên nhiều người trong nhà qua Ân. Nếu mình có duyên nhất định sẽ gặp em nhá.
    Blog của em mang đến cho chị nhiều sự thú vị, chị bắt gặp h2nh ảnh mình trong đó.... thanks cái blog nhé, cố viết đều cho chị cập nhật.

    Trả lờiXóa
  4. Chị Thảo ơi! chị nhơ cho em mail của chị nha! Em rât muôn tâm sư riêng vơi chị. Mail của em là: rose.khanhhong@gmail.com Chị gưi dên mail của em nha Chị. Em muôn liên lạc vơi chi lâu lăm rôi nhưng ko biet làm cách nào đe lien lạc. Chị hạnh phúc quá, còn em cũng yêu môt nguơi con trai Ân như chị, cũng ơ Chennai nhưng tụi em ko đuoc kêt thúc đep như Chị và anh ây. Chị nhơ gui mail cho em nghen, em đơi chị

    Trả lờiXóa