Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

Công chuyện nhà

Anh và tôi hay đùng đẩy nhau về việc làm công chuyện nhà. Nêu tôi nấu ăn thì anh phải dọn dẹp nhà cửa và ngươc lại. Lúc đầu anh tranh luận với tôi rằng công việc nhà cửa bếp núc là của người phụ nữ, người chồng chỉ có việc đi làm và kiếm tiền. Tôi rất ghét kiểu lập luận quèn này của anh. Vì tôi không muốn cho anh phải mang bệnh làm bếng và quan trong hơn là tôi muốn có quyền bình đẳng trong nhà, không phân biệt đó là công việc của phụ nữ hay của đàn ông. Hễ ai bận việc này thì người kia phải làm công việc kia.

Anh làm nhưng có vẻ hơi miễn cưỡng, anh sợ bạn bè, ba mẹ và người thân sẽ chế giễu rằng anh đang làm việc của đàn bà. Anh càu nhàu, khó chịu nhưng anh rất thích nói ngọt nên mỗi buổi tối khi nằm bên cạnh anh, tôi thường khuyên anh một cách nhẹ nhàng. Anh cần phải học mẫu người đàn ông hiện đại, biết chăm sóc cho vợ con, vì đây mới thực sự là gia đình của anh. Còn những người bạn có ai có thể ăn đời ở kiếp với anh không? Thì tại làm sao anh lại quan tâm đến những lời lẽ của họ. Và những lần như vậy tôi không quên nói với anh rằng" Mỗi lần anh làm một công việc nhà thì em sẽ cố gắng thay đổi và cập nhật thường xuyên những món ăn hằng ngày cho anh". Những lần như vậy tôi được anh hôn trán như một cách cảm ơn.
Lâu ngày cũng thành lệ, bây giờ những công việc nhặt nhảnh trong nhà như vá áo, quét dọn , đỡ đần vợ là anh giành làm với tôi. Anh bảo rằng sẵn tiện tập thể dục, burn calories để ăn nhiều hơn những món ăn do vợ nấu.

Chuyến viếng thăm của mẹ chồng


Mẹ chồng tôi đột ngột viếng thăm tôi, thực ra là để kiểm tra cuộc sống sinh họat hằng ngày của vợ chồng tôi . Bà sống ở thị trấn xa thủ phủ Hyderabad và ít khi nào bà chịu lên city .

Mẹ chỉ thực sự thông báo về chuyến viếng thăm của bà vài giờ trước khi mẹ đến. Chồng tôi thì đang ở công ty nên để cho tôi một mình tiếp đãi mẹ.

Tôi rất sợ, sợ mẹ sẽ than phiền tôi không phải là một người vợ đảm đang theo đúng mục của người phụ nữ Ấn. Và làm thế nào tôi có thể nói chuyện với mẹ? Mẹ chỉ nói được vài từ tiếng Anh ít ỏi, và tôi nhận thức rằng tôi phải sự dụng vốn liếng tiếng Telugu của tôi.

Việc đầu tiên mẹ làm khi đặt chân vào nhà là chạy ngay đến nhà bếp để kiểm tra tủ bếp và tủ lạnh. Mẹ dò hỏi tôi " Indian cookbook?" Tôi hiểu ra là mẹ muốn hỏi tôi có thực tập nấu ăn những món ăn Ấn hay không. Một cách quá rõ ràng, ưu tiên đầu tiên của mẹ là phải đảm bảo con trai bà đã được ăn đúng cách.

Tuy nhiên , tôi cảm thấy thực sự thỏai mái về sự hiện diện của mẹ. Mẹ luôn luôn cười đùa. Me đã cất công mang đến cho chúng tôi cá đã được tẩm masala và chỉ có việc là nấu nó lên thôi. Hầu như tôi hiểu hết những gì mẹ nói. vâng, ít nhất tôi nghĩ rằng tôi có thể. Có nhiều khi tôi đóan đại nếu tôi không hiểu mẹ muốn nói gì.

Mẹ rất là vui tính, bà cố gắng diễn đạt cho tôi biết bà tự học" come here" như thế nào. Chồng tôi trêu bà" còn nếu mẹ muốn nói T đi đến chỗ đó" go there" thì mẹ phải nói thế nào?" giải pháp của bà là bà sẽ đến chỗ đó trước và sẽ bảo tôi" come here".

Tôi có thể nhận rằng chồng tôi có một phần hài hước là nhiễm từ mẹ.

Tôi thực sư rất buồn khi phải tiễn bà ra xe lửa để về lại thị trấn.

Chân nhẫn


Tôi thực sự thích đeo đồ trang sức Ấn Độ, nó tôn lên một vẻ đẹp rất đặc trưng cho người phụ nữ. Và đồ trang sức đầu tiên tôi mua đó là nhẫn ( nhưng không phải đeo ở tay mà đeo vào ngón chân), theo phong tục của người phụ nữ Ấn có chồng, họ phải đeo nhẫn ở 2 ngón chân của 2 bàn chân. Đó là dấu hiệu nhận biết của người phụ nữ đã có chồng, mẹ chồng tôi đã nhiều lần nhắc nhở tôi đừng quên mang nó nhưng lúc đó tôi có cảm giác hơi khó chịu và không quen. Nhưng chồng tôi nịnh hót tôi nếu tôi mang những chiếc nhẫn đó thì nó sẽ tôn vinh lên vẻ đep của đôi chân và để làm anh vui, tôi đã tập mang và bây giờ nó không thể nào thiếu trong một phần làm đẹp của tôi.