Thứ Năm, 11 tháng 2, 2010

Bye to India, Hi to Viet Nam

Thế là cuối cùng cả nhà mình cũng đòan tụ, con nhỉ! Ba me cứ nghĩ là con sẽ khóc vì con đâu còn nhớ được ba mẹ la ai, nhưng không ngờ con lại ôm hôn ba rồi cười toe tóet nên ba con khóai chí lắm cứ nói con là " asset của ba".

Trước khi về VN , ba mẹ được ông bà ngoại thông báo rằng đã cho thợ nghĩ sớm nên chắc sẽ vất vả lắm. Vì vừa lo cơm nước, vừa lo lau dọn, giặt ủi, rồi lo cho con nên ba mẹ phải chuẩn bị tinh thần. Mẹ biết tính ba con, dễ sai bảo nhưng có điều phải nói với giọng ngọt ngào thì ba con chẳng phiền hà gì, nhưng nếu nói với giọng sai khiến là ba con đùng đùng nổi giận nói là việc này là của đàn bà...Nhưng con yên tâm đi, ba con không dám phản kháng lại mẹ đâu vì bây giờ mẹ có con là bửu bối để cho ba con phải sợ rồi.



Hôm nay, bà ngọai nấu món thịt kho hột vịt, dưa chua rồi canh chua. Ba con ăn tất tần tật nhưng lại chừa thịt heo ra, có dụ thế nào ba con không ăn là không ăn để rồi chạy lại than với mẹ rằng có cái gì ngòai thịt heo ăn được không, chứ ba đói lắm rồi. Nhưng nói gì thì nói, ba con ăn đa phần món ăn VN nhiều lắm chỉ có điều không thịt heo, thịt bò hay tất cả lọai thịt không rõ nguồn gốc. Nói chung, ba con chỉ ăn thịt gà, cừu, dê, cá và hải sản mà thôi. Nên nhiều khi, ông bà ngọai nấu cháo gà ác, ba con không chịu ăn vì nhìn thấy thịt gì mà đen thui nên sợ, đàng phải nhịn đói nguyên buổi chiều hôm ấy.