Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

Nhớ con

Hôm qua mẹ và ba chat với ông bà ngọai. Bà bảo cháu càng ngày càng hư, không như ngày trước, cứ đưa núm vào miệng là chỉ có việc mút, còn bây giờ thì con biết la khóc, biết quẫy, biết giận, biệt bắt chước ông ngọai chặc lưỡi.Ông ngọai bảo" Thằng này nữa láo lắm đây". Con đã tập ăn dặm, ăn xong rồi còn thòm thèm , chặc lưỡi làm bà cười khóai chí. Mẹ nhớ con quá, Abi ơi. Mẹ xa con cũng được 2 tháng rồi. Bây giờ nhìn con, thấy con lớn hẳn ra, ba mẹ vui lắm, chỉ muốn chạy nhanh đến bên và ôm chằm lấy con. Ba mẹ sắp gặp lại con rồi tết này. Ba con đang cố gắng thu xếp công việc bên đây để take long leave. Rồi cả nhà chúng ta sẽ cùng đòan tụ. Con ngoan nhé, chờ ba mẹ con nhá.





Những cậu bé Ấn ăn mặc như con gái???

Tôi đang xem India's got talent trên TV vào ngày chủ nhật vừa rồi. Có một vũ công nhí nhảy thật tuyệt vời. Vũ công nhí này mặc một chiếc váy rất đẹp,với mái tóc tuyệt đẹp và trang điểm, ước chừng 8 tuổi. Cậu bé nhảy thật tuyệt vời. Vâng, đó là một cậu bé. Điều này khó có thể mà phân biệt được,chắc chắn không phải cách cậu nhảy như thế nào.

Các ban giám khảo khá là ngạc nhiên.Một trong số họ có vẻ như chỉ trích cách ăn mặc của cậu bé, giống y như là con gái. Nhưng ông đã sớm bị thuyết phục và mê mẫn với cách nhảy của cậu.

Cha mẹ của cậu được hỏi ngay sau đó tại sao họ cho con trai họ ăn mặc như con gái khi lên khán đài biểi diễn và khuyến khích con họ nhảy những điệu múa y như là con gái. và họ trả lời rằng" Its fun".

Thật vậy, ý tường kỳ quái này khá là phổ biến ở India. Lần đầu tiên tôi bắt gặp hình ảnh này là từ người chị họ của chồng tôi, họ trang điểm và cho con họ ăn mặc như con gái mặc dù đó là một đứa bé trai.

Tôi nhận thấy rằng nó đang là một trào lưu khi cho đứa bé trai trai ăn mặc như con gái. Những người bạn của chông tôi còn đi tiệm studio để lưu giữ lại những hình ảnh đẹp này. Thậm chí người chị dâu của tôi cũng y như vậy, khi được hỏi thì chị bảo là" Đơn giản chị muốn có thêm một bé gái".

Sau đó, tôi nài nỉ ông xã tôi cho tôi xem hình baby của anh khi anh còn quấn tả.Tôi lúc nào cũng háo hức muốn xem chồng tôi như thế nào khi còn là bé con. Và may mắn thay, ba me chồng tôi lúc đó chưa bị tiêm nhiễm bởi trào lưu này nên ảnh bé con của anh khá là cute. Mẹ vẽ một đường eyeliner chung quanh mắt anh khá rõ. Đây là truyền thống của người Indian, họ tin điều đó sẽ xua đuổi evil-eyes.

Tôi cũng đang nổ lực tìm hình ảnh những bé gái ăn mặc như cậu trai nhưng chồng tôi bảo là điều này không bao giờ tồn tại ở India



Và dưới đây là hình con trai tôi. Nhìn hình con trai có vẻ nhỉn hơn bố hồi còn nhỏ rồi.

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Chuyện về repairmen ở India



Gần đây, các đồ dùng trong nhà tôi đang dấy lên cuộc khởi nghĩa đòi" tân trang và sử chửa". Đầu tiên là chiếc máy giặt, nó ngừng quay. Sau đó là bộ định tuyến cho mạng internet không dây mà từ chối kết nối, các đèn treo trong phòng khách. Và mới đây là máy điều hòa nhiệt độ khi nó phát ra những tiếng " rè rè" nghe thật chói tai.

Mức độ căng thẳng của tôi tăng đáng kể.Tôi nghe nói rất nhiều chuyện bất lợi về repairmen ở India. Nói cụ thể hơn, nó mất đến mấy tuần thì thợ sửa chửa mới xuất hiện. Do đó, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp bất lợi xảy ra.

Đáng ngạc nhiên, kết quả là không có gì giống như tôi mong đợi

Thợ sửa máy giặt đã đến nhà chúng tôi trong cùng ngày chúng tôi gọi họ. Và trong tích tắc 10 phút, chiếc máy giặt đã họat động lại bình thường. Một con ốc bị lỏng và service thì hòan tòan free vì nó còn trong hạn warranty.

Chồng tôi quen thân với một chàng kỹ thuật viên máy tính và anh cũng có mặt chỉ sau 2 tiếng. Anh lấy router đi và trả lại chúng tôi vào này hôm sau . Nó chỉ mất 200 rupee.

Nhưng có một chút rắc rối với anh thợ điện. Anh chỉ xuất hiện khi tôi gọi điện lần 2 sau 3 ngày chờ mong mỏi mặc dù shop của anh ta chỉ cách nhà tôi có mấy mét. Anh cố gắng giải thích rằng anh có công chuyện gấp cần được giải quyết trong ngày đầu tiên.Ngày thứ 2 anh nói rằng không ai coi shop cho anh khi anh đi vắng.Ngày thứ 3 , chồng tôi phải đến tận nơi thì anh ta cười khì đáp lễ. Và anh ấy chỉ thật sự đến khi nhận được cuộc gọi thứ 2. Nó mất khỏang 20 rupee.

Tôi chỉ thật sự hài lòng với service từ washing repairman. Nhưng tình hình lúc đầu không khả quan cho lắm. Khi chồng tôi search list của các repairmen và nhấc máy gọi thì đầu dây bên kia trả lời rằng" Chúng tôi không còn sửa chữa điều hòa không khí", Hmmm!!!

Vì vậy, chúng tôi kéo nhau ra cửa hàng nơi chúng tôi mua máy điều hòa. Và họ hứa với chúng tôi rằng họ sẽ gởi thợ sửa đến để kiểm tra trong vòng 3 ngày. Nhưng chưa đến 1 ngày, 2 anh thợ sửa đã đến trong chiều ngày hôm đó.Họ tiến hành làm sạch các điều hòa không khí.Nó bắt đầu làm việc lại!

Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm vì service ở India đang ngày càng cải thiện. Không còn tình trạng chờ đợi ngày này qua ngày khác. Thật còn gì bằng nếu bạn sống ở đất nước luôn tiếp đãi khách hàng như thượng đế.

Một chút cảm nghĩ.

Anh, tôi và gia đình chị dâu được mời tới dự buổi tiệc" kỷ niệm ngày cưới 25 năm "một người bạn của chị dâu tôi.

Chúng tôi là những vị khách mời thường xuyên của người bạn này, anh hay gọi chúng tôi đến ăn tối, có khi đến chỉ để nhăm nhi một ly trà hay vài cái bánh do vợ anh nấu, và tôi luôn cảm thấy vinh dự khi được mời, nhưng đêm qua đã là một thử thách đối với tôi. Tôi muốn đi ăn tối nhưng tôi lại không muốn rời căn hộ của mình. Vì tôi cảm thấy thật sự shock khi biết tin một sinh viên VN đầu tiên mang heroin vào India và sức công phá của nó thật là ghê ghớm, tôi như có cảm giác mọi người ở đây rất là curious và muốn làm cho ra lẽ với tôi.

Tôi đã cố gắng nổ lực để ra ngòai vì tôi không muốn bất kỳ ai thất vọng. Tuy nhiên, khi đi được nửa đường thì tôi chỉ muốn quay trở về nhà và nhảy ngay lên giường nghe một diệu nhạc để tinh thần nhẹ nhàng hơn. Sao tự nhiên tôi cảm thấy cô đơn quá thế này?

Tâm trạng của tôi thay đổi thất thường từ khi dọn đến India. Khi tôi có sức khỏe tốt và tinh thần phấn chấn, tôi có khả năng đối phó với bất kỳ tình huống xảy ra. Nhưng khi tôi cảm thấy chóang ngộp với cuộc sống chung quanh thì tôi không còn khả năng hay lý trí để xử lý tình huống nữa như đêm qua.

Giao lưu xã hội ở India khá là đối lập ở VN. Ở VN, khi tôi cảm thấy chán chường là tôi tìm cho mình một nhóm bạn tâm sự, chúng tôi có thể ngồi hàng giờ chit chat với nhau. Rồi chạy xe đi tìm những quán ăn, quán phở. Cảm giác ấy sao mà thân thương quá. Còn ở India, mọi thứ dường như đảo lộn.

Ngay sau khi chúng tôi đến, tôi được gọi vào trong nhà bếp với những người phụ nữ khác, trong khi những người đàn ông ở trong phòng khách. Bữa ăn tối chưa được nấu vì thế chúng tôi, những người phụ nữ có nhiệm vụ chuẩn bị và nấu ăn. Tôi chỉ có thể nói một ít tiếng Telugu vì những người phụ nữ này không nói được tiếng anh nhiều cho lắm, và tôi cũng cố gắng để học thêm những từ mới trong môi trường như thế này.

Nhưng chỉ được một lúc thì tôi không chịu nổi được sức nóng từ lò và khói từ bếp,mồ hôi trên mặt và người tôi chảy như đang chảy mỡ. Tôi cảm thấy không thỏai mái chút nào. Uncle vào nhà bếp và hỏi tôi có muốn dùng một chút beer lạnh không? Nhưng tôi không thể nói có mặc dù tôi muốn làm vài ngụm cho mát. Tôi không muốn mọi người chằm chằm nhìn tôi và bắt đầu những câu hỏi tò mò như " tại làm sao tôi có thể uống bia?" " Ở VN, người phụ nữ được cho phép dùng alcohol àh?".

Ngay sau đó, tôi rời khỏi nhà bếp vì tôi cảm thấy quá nóng trong đó. Và nó thật sự suồng sã nếu tôi tham gia cùng các ông trong phòng khách. Vì thế tôi chọn cho mình một góc phòng và ngồi ở đây đến 30 phút trong khi các chị vẫn đang tất bật cho công việc nấu nướng.Hầu hết thời gian của tôi là quan sát những thói quen đời thường của người dân nơi đây qua ô cửa sổ trong phòng ngủ của 2 vợ chồng tôi. Đó là nơi an tòan nhất để quan sát mọi người mà tôi dám chắc rằng tôi không bị quan sát lại.

Tôi bắt đầu thấy thương cho tôi, từ bỏ tất cả để lấy anh và một lần nữa tôi đã từ bỏ lấy cơ hội cho mình để đến nơi này cùng anh, nơi mà tôi chỉ hiểu được 20% ngừoi ta nói và chỉ vỏn vẹn đáp trả lại bằng một từ. Uncle mời tôi beer một lần nữa. Ngay cả chị dâu tôi cũng lên tiếng là tôi có thể(hình như chị cảm nhận được tôi đang có nỗi u tư nào đó khó nói). Nhưng tôi từ chối, làm sao có một sự thích thú khi ngồi uống chỉ một mình?

Nhưng nó không có nghĩa là tôi không có thời gian vui vẻ với mọi người. Tôi thậm chí cười rất lớn khi nghe một câu chuyện tiếu lâm. Nhưng đôi khi tôi lại bị tơi vào tình trạng hụt hẫn. Và khi chúng tồi về đến nhà, tôi bắt đầu tra vấn anh hàng ngàn lý do tại sao anh không đến ngôi kế bên tôi, an ủi tôi khi tôi đang ngồi trong góc phòng một mình. Tại sao anh không đến và hỏi liệu tôi có ổn không?

Anh nói rằng anh nghĩ tôi đang vui vẻ với những người phụ nữ trong bếp. Và thật sự khiếm nhã nếu anh đứng dậy và rời khỏi một khi thức ăn đã được phục vụ.

Nhưng tôi không cảm thấy thỏai mái cho lắm. Tôi không hiểu những cuộc đối thọai của họ là gì, thì làm sao tôi có thời gian vui vẻ như anh nghĩ. Đôi khi tôi chỉ muốn dẹp ngay những lối sống, cử chỉ theo bộ dạng Ấn Độ mà tôi đang có gắng hòa mình vào. Đôi khi tôi cho rằng anh không nhận ra được những gì tôi đang làm cho anh.

Tôi và anh đang lên kế hoạch về Vn để đòan tụ với gia đình trong dịp tết này và nỗi nhớ mong để gặp con. Tôi cảm nhận rằng mình cần phải bản lĩnh hơn nữa mới có thể tồn tại ở Ấn cùng anh.

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

Indian mango pickle

Tôi không biết chính xác từ" pickle" bên tiếng việt là gì, nhưng đó là các lọai rau quả được đem ngâm với muối và để trong khỏang thời gian dài là có thể ăn dược. Ở Vn mình, thì có dưa mắm.

Indian pickle có rất nhiều lọai như xòai, chanh, cà rốt, hành, gừng, tỏi...Pickle thường được làm vào mùa hè vì người dân muốn tận dụng nguồn sức nóng từ mặt trời để sấy khô trong thời gian 3 tuần. Sau đó,nó sẽ được để trong hủ thủy tinh để ăn từ từ. Pickle được bảo quản rất lâu nếu hạn chế để tiếp xúc với không khí.

Pickle có nhiều vị khác nhau tùy theo mỗi vùng địa lý. Như ở phía nam, người dân thích sử dụng sesame oil trong qua trình chế biến pickle và ngược lại người dân ở phía Bắc lại thích sử dụng mustard oil trong khẩu vị ăn uống.

Và sau đây, tôi xin giới thiệu đến các bạn món" Mango pickle" rất được ưa thích ở Hyderabad.



Phần 1: quá trình làm mềm

Xoài rửa thật kỹ và lau sạch chúng bằng vải.Cắt xoài thành 16 miếng (hoặc ít hơn nếu bạn thích).Hãy chắc chắn rằng loại bỏ bất cứ xoài xấu. Để phần trắng và vàng riêng biệt.





thêm 1 muỗng nghệ và 2 muỗng muối cho 2 kg xoài.Trộn đều, bao lại và để trong nắng một ngày.





Qua ngày sau, nung 3 lít dầu sesame cho 5 kg xòai và bắc xuống để nguội.

Lấy vải mùng lau sạch các miếng sau, đảm bảo rằng xòai phải thật khô không còn nước đọng lại .

Thành phần gia vị cho 5 kgs xòai gồm có:
1.200 gram hạt fennel (1/2 nghiền, 1/2 để nguyên vẹn)
2.100 gam onion seed (1/2 nghiền, 1/2 để nguyên vẹn)
3.400 gram muối
4.1 muỗng cà phê bột asafoetida
5.200 gram ớt bột (ít hơn nếu bạn không ăn cay)
6.200 gam hạt mù tạt vàng

Trộn các gia vị với nhau, cho xòai và dầu sesame đã nung



Trộn đều và để trong hủ trong 3 ngày là có thể ăn được



Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2009

uhm, chẳng biết gọi là con gì

Khoỏang 11h ngày hôm nay, tôi ghé nhà Sarada( người sống cùng apartment ở tầng trệt) để học cách làm mango pickle ( món khóai khẩu của chồng tôi). 2 chị em đang ngồi tán gẫu thì chúng tôi nghe có tiếng sột sọat ngòai vườn khá rõ, ngỡ đó là tiếng của mấy chú chó đang bơi móc tìm thức ăn nên chẳng ai trong chúng tôi màng tới. Nhưng tiếng động này càng lúc càng rõ khiến chị và tôi rời bỏ chỗ ngồi và đi tìm cho được manh mối xuất phát từ phía vườn.Tôi rón rén đi sau chị, trong một thoáng tôi nghĩ là có ăn trộm nhưng ý nghĩ đó lập tức xua tan đi vì ở căn hộ này được canh gác một cách an tòan bởi securities.

Chúng tôi tiến thẳng ra vườn và lù lù trước mặt chúng tôi là một con lizard khá to



Phải nói tôi sợ phát khiếp vì đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con vật với hình dáng đáng sợ như vậy. Nó dài khỏang 4 gang tay, đang từ từ bò lại gần chúng tôi.



Sarada nhảy cẩn lên một cách khóai chí như thể cô ta đang bắt phải hủ vàng. Tôi và Sarada chạy đi tìm máy chụp hình, cố vội chụp mấy tấm, rồi cà 2 cùng chạy ù vào phòng khách đóng chặt cửa rồi chầm chầm quan sát những bước di chuyển của nó.

Chúng tôi ngồi xuống ngay cạnh bàn gần đó, một vài phút sau chồng của Sarada trở về cho bữa trưa. Chị chạy thật nhanh ra mở cửa và cố gắng trở vào phòng trong tích tắc. Và con vật ấy đang tìm mọi cách để đột nhập vào bên trong





Nó đi đi vòng vòng rồi quay trở lại để dò thính động tĩnh xem chúng tôi có mở cửa tiếp đón hay không. Nhưng thật tội nghiệp, mọi hi vọng đã tan biến khi cổ nó bị một cây có thòng lòng siết chặt vào cổ và bị kéo đi bởi người giữ apartment. Chồng Sarada nhanh tay vớ lầy điện thọai gọi " Friend of Snakes Club" và chẳng bao lâu sau, 2 gã thanh niên đã có mặt.









Sau đó thì tôi chẳng biết số phận của nó về đâu.

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009

Ai, nước mía không???



Người phụ nữ trong ảnh đang uống nước mía ngay lòng lề đường, Hyderabad.

Đám tang, Sonepur, Bihar



Sri Maitresa Sharma là một Sadhu ( người đàn ông Hindu sùng đạo sống một cưộc đời khổ hạnh)đến từ Banauli, Bihar. Khi ông mất,người anh của ông đã quyết định mang thi thể của ông đến Sonepur và thả trôi trên sông vào ngày Kartik Poornima( thi thể của người Sadhu không được hỏa táng hay chôn cất). Xác của ông được thả trôi ở giữa sông trước khi về với đất chúa trời.

* Kartik Poornami là ngày lễ linh thiêng của người theo đạo Hindu,thường được tổ chức vào ngày trăng tròn hoặc vào ngày 15 của Kartik( giữa tháng 11 và 12). Nó cũng được biết đến như ngày lễ Tripuri poornimaTripurari Poornima.Nhưng tên thông thường của nó là Deva-Diwali hoặc Deva-Deppawali, lễ hội của ánh sáng . Lệ hội này xảy ra cùng lúc với lễ hội Guru Nanak Jayanti của nhóm người Sikh

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2009

Công chuyện nhà

Anh và tôi hay đùng đẩy nhau về việc làm công chuyện nhà. Nêu tôi nấu ăn thì anh phải dọn dẹp nhà cửa và ngươc lại. Lúc đầu anh tranh luận với tôi rằng công việc nhà cửa bếp núc là của người phụ nữ, người chồng chỉ có việc đi làm và kiếm tiền. Tôi rất ghét kiểu lập luận quèn này của anh. Vì tôi không muốn cho anh phải mang bệnh làm bếng và quan trong hơn là tôi muốn có quyền bình đẳng trong nhà, không phân biệt đó là công việc của phụ nữ hay của đàn ông. Hễ ai bận việc này thì người kia phải làm công việc kia.

Anh làm nhưng có vẻ hơi miễn cưỡng, anh sợ bạn bè, ba mẹ và người thân sẽ chế giễu rằng anh đang làm việc của đàn bà. Anh càu nhàu, khó chịu nhưng anh rất thích nói ngọt nên mỗi buổi tối khi nằm bên cạnh anh, tôi thường khuyên anh một cách nhẹ nhàng. Anh cần phải học mẫu người đàn ông hiện đại, biết chăm sóc cho vợ con, vì đây mới thực sự là gia đình của anh. Còn những người bạn có ai có thể ăn đời ở kiếp với anh không? Thì tại làm sao anh lại quan tâm đến những lời lẽ của họ. Và những lần như vậy tôi không quên nói với anh rằng" Mỗi lần anh làm một công việc nhà thì em sẽ cố gắng thay đổi và cập nhật thường xuyên những món ăn hằng ngày cho anh". Những lần như vậy tôi được anh hôn trán như một cách cảm ơn.
Lâu ngày cũng thành lệ, bây giờ những công việc nhặt nhảnh trong nhà như vá áo, quét dọn , đỡ đần vợ là anh giành làm với tôi. Anh bảo rằng sẵn tiện tập thể dục, burn calories để ăn nhiều hơn những món ăn do vợ nấu.

Chuyến viếng thăm của mẹ chồng


Mẹ chồng tôi đột ngột viếng thăm tôi, thực ra là để kiểm tra cuộc sống sinh họat hằng ngày của vợ chồng tôi . Bà sống ở thị trấn xa thủ phủ Hyderabad và ít khi nào bà chịu lên city .

Mẹ chỉ thực sự thông báo về chuyến viếng thăm của bà vài giờ trước khi mẹ đến. Chồng tôi thì đang ở công ty nên để cho tôi một mình tiếp đãi mẹ.

Tôi rất sợ, sợ mẹ sẽ than phiền tôi không phải là một người vợ đảm đang theo đúng mục của người phụ nữ Ấn. Và làm thế nào tôi có thể nói chuyện với mẹ? Mẹ chỉ nói được vài từ tiếng Anh ít ỏi, và tôi nhận thức rằng tôi phải sự dụng vốn liếng tiếng Telugu của tôi.

Việc đầu tiên mẹ làm khi đặt chân vào nhà là chạy ngay đến nhà bếp để kiểm tra tủ bếp và tủ lạnh. Mẹ dò hỏi tôi " Indian cookbook?" Tôi hiểu ra là mẹ muốn hỏi tôi có thực tập nấu ăn những món ăn Ấn hay không. Một cách quá rõ ràng, ưu tiên đầu tiên của mẹ là phải đảm bảo con trai bà đã được ăn đúng cách.

Tuy nhiên , tôi cảm thấy thực sự thỏai mái về sự hiện diện của mẹ. Mẹ luôn luôn cười đùa. Me đã cất công mang đến cho chúng tôi cá đã được tẩm masala và chỉ có việc là nấu nó lên thôi. Hầu như tôi hiểu hết những gì mẹ nói. vâng, ít nhất tôi nghĩ rằng tôi có thể. Có nhiều khi tôi đóan đại nếu tôi không hiểu mẹ muốn nói gì.

Mẹ rất là vui tính, bà cố gắng diễn đạt cho tôi biết bà tự học" come here" như thế nào. Chồng tôi trêu bà" còn nếu mẹ muốn nói T đi đến chỗ đó" go there" thì mẹ phải nói thế nào?" giải pháp của bà là bà sẽ đến chỗ đó trước và sẽ bảo tôi" come here".

Tôi có thể nhận rằng chồng tôi có một phần hài hước là nhiễm từ mẹ.

Tôi thực sư rất buồn khi phải tiễn bà ra xe lửa để về lại thị trấn.

Chân nhẫn


Tôi thực sự thích đeo đồ trang sức Ấn Độ, nó tôn lên một vẻ đẹp rất đặc trưng cho người phụ nữ. Và đồ trang sức đầu tiên tôi mua đó là nhẫn ( nhưng không phải đeo ở tay mà đeo vào ngón chân), theo phong tục của người phụ nữ Ấn có chồng, họ phải đeo nhẫn ở 2 ngón chân của 2 bàn chân. Đó là dấu hiệu nhận biết của người phụ nữ đã có chồng, mẹ chồng tôi đã nhiều lần nhắc nhở tôi đừng quên mang nó nhưng lúc đó tôi có cảm giác hơi khó chịu và không quen. Nhưng chồng tôi nịnh hót tôi nếu tôi mang những chiếc nhẫn đó thì nó sẽ tôn vinh lên vẻ đep của đôi chân và để làm anh vui, tôi đã tập mang và bây giờ nó không thể nào thiếu trong một phần làm đẹp của tôi.

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

Trả lời các câu hỏi về cuộc sống của tôi ở India#1

Gần đây tôi nhận được email từ một người bạn đã học chung với tôi hồi còn ở Úc. N.B cũng có một niềm đam mê về nền văn hóc của Ấn, nàng thường sưu tầm những cuốn sách hay hay bất kỳ các thứ gì về India. Nàng còn muốn hiểu thật nhiều về đất nước này , đất nước của những điều bí hiểm và nỗi khao khát lớn nhất đang đốt cháy trong nàng là được một lần đặt chân đến nơi này . Và sau đây là hàng lọat những câu hỏi mà nàng đã đặt ra cho tôi :

1. T sống ở đâu ở Andhra Pradesh, ở đó có bẩn không? B có nghe người bạn Ấn cùng trường nói là India rất bẩn , và thậm chí người bạn đó không thích sống ở đó. Vâng, chính xác là vậy, Ấn Độ rất bẩn . Không khí ô nhiễm và rác rưởi ở khắp mọi nơi. Người Ấn cũng có thói quen tương tự như người Việt đó chính là việc xả rác bừa bãi ở những nơi công cộng. Đôi khi bạn còn thấy cả phân trên đường phố vì các cư dân khu ổ chuột không có nhà vệ sinh. Đường đi thì gồ ghề đầy ổ gà. Tuy nhiên, đây chỉ là những kịch bản trong trường hợp xấu nhất. Ngòai ra cũng có những nơi tương đối sạch. Nó phụ thuộc rất nhiều vào nơi bạn sinh sống. Vợ chồng tôi mới chuyển sang khu vực lân cận và có một tương phản rất lớn. Hình ảnh trên là đường phố mới nơi dẫn đến apartment của chúng tôi. Đó là một khu quy họach phát triển, rất sạch sẽ và ngăn nắp. Tôi dám nói là quang cảnh xung quanh rất đẹp. Các đường phố chạy dài thẳng tắp với những tán lá xanh rậm rạp, và có cả hồ. Mặc dù đây không phải là khu vực điển hình ở Hyderabad. Hình ảnh phía dưới là nơi tôi ở trứơc đây, khu Hytech , tầng lớp trung lưu, đầy bảo thủ.
Như bạn đã thấy trong hình, những chiếc xe túc túc hòa lẫn với tiếng kêu la inh ỏi từ những người bán ven đường, khói bụi , khí thải sẽ đủ cho bạn một phen thất kinh. Bất chấp nỗ lực của những người dân đễ giữ cho nơi đây được sạch sẽ, người hàng xóm của bạn sẽ ném rác khỏi cửa sổ và rơi trúng vào khu ban công nhà bạn. Và dường như lau dọn đã trở thànnh thói quen hằng ngày từ khi tôi dọn về với anh .

2. Người Ấn có nhìn chằm chằm vào T mỗi khi T xuống đường không? Vì đơn giản T là người nước ngòai trong mắt của họ? Nó có quá khiếm nhã không khi họ nhìn bạn như dán chặt cặp mắt không rời? Thật không may để nói là họ nhìn bạn với ánh mắt chằm chằm khá la nhiều. Có đôi lúc bạn sẽ cảm thấy bực bội . Có những ngày tôi chỉ muốn nhốt mình trong nhà để tránh những cặp mắt soi mói đó. Thậm chí họ còn quay đầu lại để nhìn bạn khi đã lướt qua bạn như thể bạn là một vật thể lạ . Tuy nhiên, việc nhìn chằm chằm hay soi mói bạn không cho là quá thô lỗ ở Ấn Độ. Ai ai cũng có thói quen này rồi. Bởi vì cái nhìn đó không hề gây tổn thương hay độc hại mà đó chỉ là cái nhìn với đầy sự tò mò.

3. Ấn Độ không phải là nơi an tòan cho phụ nữ để đi ra ngòai một mình? Ấn Độ có thể cho là một đất nước đầy thử thách cho phụ nữ nước ngòai . Nhưng đối với tôi, Hyderabad là nơi an tòan, và tôi hạnh phúc để nói rằng là tôi không bao giờ cảm thấy sợ hãi hay bị đe dọa. Tôi thậm chí theo sau những người đàn ông Ấn trong công viên để quan sát thói quen của họ và những khi như vậy la họ lại tản ra. Tuy nhiên , đôi khi cũng có những sực việc xảy ra mà nếu bạn không quen, bạn sẽ cho là họ đang cố tình trêu ghẹo bạn , như đàn ông sẽ cố tình đi gần bạn , cố gắng bắt chuyện với bạn hay thậm chí mỉm cười với bạn nhưng đối với tôi điều đó là bình thường. Nhưng cũng sẽ có những thành phần qua khích thì tôi khuyên bạn không nên bắt chuyện với họ.

4. Những vùng lân cận của T sống như thế nào? Có người nói rằng họ thấy những khu vực ổ chuột ngay dưới phía ban công tầng sân thượng? Điều này là có, tôi còn nhớ khi chồng và tôi đi ăn khuya gần khu Hytech thì tôi chứng kiến những người vô gia cư ngủ ngay trên nền gạch lót trước khu siêu thị . Bạn sẽ nhìn thấy những điều này thường xuyên vì số người vô gia cư ở Ấn còn rất nhiều và nó đang nằm trong phần kế họach của nhà nước trong việc tái định cư những khu ổ chuột.

Phải là saree?

Thọat nhìn tôi tưởng đây là một bộ saree, nhìn đơn giản mà đẹp nhưng hãy nhìn kỹ ở bức dưới



Saree paper dolls


Nhìn sao mà yêu thế!!

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

Inside Hyderabad train

( ảnh từ Flick.com)

Phương tiện giao thông bằng xe lửa ở India là phổ biến nhất vì nó kết nối từ thành phố này tới thành phố khác một cách nhanh nhất. Nếu bạn đi du lịch trong ngày hoặc muộn vào ban đêm, khi không có hành khách quá nhiều, thậm chí nó có thể khá thoải mái. Còn nếu bạn đi vào các giờ khác trong ngày thì chắc hẳn chuyến đi của bạn sẽ chẳng có gì gọi là thú vị cả. Nó ồn ào, chen chúc, xô đẩy và thậm chí bạn chỉ muốn bước ra khỏi càng sớm càng tốt .

Như hình bạn nhìn phía trên tôi trích dẫn thì hầu như bạn không thể nào tìm ra được một khe hở nhỏ nào giữa rừng người. Hình ảnh đặc trưng này bạn dễ dàng bắt gặp ở hầu hết tất cả hệ thống xe lủa ở Ấn, và thậm chí còn tệ hơn như thế nữa khi những chàng trai có sức thì tìm mọi cách đu bám theo chuyến xe, ngồi trên nóc xe.

Bước vào và ra khỏi xe lửa đòi hỏi bạn phải có một kỹ năng chuyên môn, vì như tôi đã đề cập đến ở phía trên thì bạn không thể nào tìm được một khe hở nhỏ để lọt được ra ngòai. Người đẩy, người xô theo cách riêng của họ ( ko biết ở Vn những hình ảnh này được bắt gặp ở đâu nhỉ? Ai biết, chỉ dùm). Trong khoang dành cho phụ nữ, những tiếng âm thanh nghe thật chói tai và những tiếng kêu la inh ỏi.

Tôi nhận ra rằng người phụ nữ Ấn không văn minh cho lắm ( một vài nơi ở Vn cũng vậy) .Những vụ việc tồi tệ nhất tôi đã chứng kiến được hai người phụ nữ chiến đấu trên một chỗ ngồi. Một bắt đầu nắm đá và đẩy người khác. Hành khách khác đã phải can thiệp để ngăn chặn một cuộc ẩu đả từ 2 phía.

Nhưng phải cám ơn thượng đế vì tôi không phải là khách thường xuyên của những chuyến xe lủa này, không thôi chắc tôi phải từ giã anh để trở về cuộc sống thanh bình một thời ở VN.

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Những khó khăn trong việc lấy chồng Ấn



Các chủ đề liên quan đến việc hôn nhân đa văn hóa đang trở thành trào lưu, đặc biệt là mối quan hệ hôn nhân với người Ấn. Vì vậy, tôi nghĩ rằng tôi muốn nói lên những suy nghĩ về mối quan hệ hôn nhân này một chút:

Chúng tôi đã lập gia đình được gần 1,5 năm. Do đó, gia đình chồng có phần đã chấp nhận tôi. Tôi đã hòa mình vào cuộc sống của anh, của những người bạn anh và họ đối xử với tôi thật là tốt. Họ đánh giá tôi cao cho việc hiểu rõ giá trị về văn hóa của họ, và tôi đang cố gắng ngày càng gần gũi hơn với nếp sống ở đây. Họ rất thích thú khi nghe giọng điệu của tôi nói tiếng telugu một cách gàn dở.

Vấn đề lớn nhất ở đây là những ai không biết về mối quan hệ này thì họ thường tạo cho chúng tôi một cảm giác tò mò và hiếu kỳ đôi khi làm cho tôi thật ngượng ngùng.

Một thực tế rằng tôi đã kết hôn với một Ấn Độ được chào đón với những cú sốc bởi những người Ấn.Tôi có thể đọc những biểu hiện trên khuôn mặt của họ. Thông thường, nó là một cái gì đó đại lọai là thế này "tại sao cô chọn kết hôn với anh ta?", Như thể chồng của tôi không có đủ tốt cho tôi.

Cách một người được đối xử là dựa trên vị trí địa vị trong xã hội. Trong thực tế, khi gặp một ai đó, điều đầu tiên mà người Ấn Độ sẽ thường làm là xác định rõ vị trí của bạn, họ cho đó là cách xã giao thông thường.Đó là một trong những lý do tại sao Indian hỏi rất nhiều câu hỏi xâm nhập, như "cha mẹ của bạn làm gì?", "Bạn đã vào đại học?"?, "Thu nhập hàng tháng của bạn là bao nhiêu?" (Có, họ thực sự sẽ hỏi bạn những câu hỏi" xã giao" như vậy ), " bạn đã lập gia đình?", và "bạn có con chưa?"

Có một quy luật chung là nó dựa trên màu da và giới tính. Người đàn ông da trắng có vị trí hàng đầu trong xã hội, sau đó là người phụ nữ da trắng , kế tiếp là đàn ông Ấn và cuối cùng là phụ nữ Ấn. Trong kinh nghiệm của tôi, nếu tôi ra ngòai với một người đàn ông có cùng màu da hoặc trắng sáng hơn tôi thì người đàn ông đó sẽ được đón nhận bằng những cái nhìn soi mói, còn nếu tôi đi ra ngòai với chồng tôi thì tôi sẽ có những cái nhìn soi mói thiếu thiện cảm đó.

Tôi đã nhiều lần phàn nàn vấn đề này với anh nhưng đối với anh đó là điềi hiển nhiên thôi vì tôi không phải là người Indian. Cũng chính làn da này tôi được đón tiếp nồng hậu hơn anh khi tôi và anh còn ở Singapore, úc và Việt nam.

Mặc dù tôi đang cố gắng thuyết phục là tôi đang ở India, mọi chuyện còn nhiều hơn thế này nữa nên chẳng có gì phải ưu phiền cho những vấn để cỏn còn như thế này. Nhưng những gì tôi muốn là thế giới này nên bình đẳng hơn cho dù bạn là ai, làm gì và có màu da gì đi nữa thì chung quy lại chúng ta vẫn hít thở chung một bầu khí quyển, chúng ta sẽ không về thế giới này mãi mãi, nên chi bằng sống vui vẻ mà không những phiền hà trong cuộc sống.

Đối với tôi, điều này có lẽ là điều khó khăn nhất về việc kết hôn với một người Ấn Độ và sinh sống tại Ấn Độ. Chồng tôi nói rằng nó có thể cải thiện sau khi chúng tôi có con và trông giống như một gia đình nhưng hiện tại là nó vẫn như vậy.

India và chủ nghĩa phân biệt chủng tộc

Bạn có thể đã nghe nói về một sự cố mới đây tại Paris sân bay, nơi một nhóm các hành khách, Ấn Độ đã đệ đơn khiếu nại phân biệt chủng tộc đối với Air France. Lý do? Rõ ràng,những hành khách không phải Ấn Độ đã được đưa lên tại khách sạn sau một sự chậm trễ chuyến bay dài, trong khi hành khách Ấn Độ thì không. Họ đã phải chờ đợi ở sảnh sân bay mà không có thức ăn và nước trong một thời gian dài.

Tất nhiên, điều đó không thể chấp nhận khi mọi người phải được đối xử bình đẳng chứ không phải màu da và nơi họ đến.

Tuy nhiên, trong một cột gần đây của tờ báo Hindustan Times Cafe, Anoushka Shankar (con gái của nhà sọan nhạc Ravi) nêu ra các vấn đề của hành vi phân biệt chủng tộc của đất nước này với cương vị là một người Ấn .Cô nói rằng một nhóm khá phân biệt chủng tộc của người dân nước này

Một số lý do của Anoushka, được chủ yếu tập trung xung quanh màu da, đã được đăng như sau:

  • Trong trường hợp của một Ấn Độ rơi vào tình yêu với nước ngoài, cha mẹ, Ấn Độ muốn người nước ngoài phải được trắng hơn là màu đen.
  • Có nước nào trên thế giới lại hướng tình trạng hôn nhân đến màu da?
  • Người nước ngoài phải trả một giá vé cao hơn để tham quan đài kỷ niệm và những nơi khác quan tâm ở Ấn Độ.
  • Các phương tiện truyền thông Ấn Độ liên tục tuyên truyền các khái niệm của phụ nữ da trắng đang là tầm ngắm bởi vì họ có làn da sáng hơn và đặc biệt là những cô gái Tây là đích đến của những người đàn ông Ấn Độ , vì họ đang trắng.
  • Vì vậy, nhiều người ở miền bắc Ấn Độ không ngừng làm những trò lố bịch đến người dân ở phía nam về sự hiểu biết rất ít về văn hóa, ngôn ngữ và phong tục của họ.
  • Viậc sử dụng các lọai kem làm trắng da ngày càng phổ biến ở India(Fair&Lovely Cream) để đạt được đến vẻ đẹp hòan mỹ.

Theo Anoushka, người Ấn đang đứng lên để đấu tranh cho quyền bình đẳng.Tuy nhiên, họ cũng cần phải mở mắt của họ để nhìn vào thực tế là họ không luôn luôn được bình đẳng cùng với mọi người khác.

Bạn nghĩ gì? Tôi cảm thấy cô đã nêu ra một số điểm rất tốt.

Là một người có làn da trắng hơn những người Indian khác sống ở Ấn Độ, tôi đã ý thức được những gì tác động về màu sắc của làn da tôi.

Hầu hết những người quanh đây thường trầm trồ và có vẻ thán phục " Oh, tôi rất muốn làn da của cô", ngay cả với chồng tôi, anh thường nghĩ là anh không có vẻ lôi cuốn khi đi với tôi nhưng đối với tôi anh là tình yêu lớn nhất và tôi yêu sao làn da mặn mòi đầy vẻ nam tính đó.

Anh và tôi có một chuyến đi chơi xa ở Kerala . Anh sớm nhận ra rằng nơi đây mang lại cho anh cãm giác như anh đang du lịch ở một nơi khac mà không phải là india ( ko nói về vẻ đẹp của Kerala, tôi muốn nói về việc phân biệt về ngôn ngữ). Người dân nơi đây dường như không thân thiện lắm với những ai không nói được tiếng Malayalam ( tiếng thổ phương) . Thực ra, anh được hỏi bởi người chủ tạp hóa rằng anh có nói được tiếng Malayalam không thì anh trả lời " No, only Telugu" thì người chủ tạp hóa đã thể hiện vẻ ko thiện chí trên khuông mặt của ông ta. Điều này như có vẻ khó tin, nhưng đó chính là sự thật.

Có phải ngừơi Ấn thực sự là như vậy?

Indian Mystery #1 Quạt trần bụi bặm



Khi làm sạch nhà, tôi đã không bao giờ làm rất kỹ lưỡng khi nói đến bụi .Sinh sống tại Ấn Độ đã nhấn mạnh điều này thực sự thiếu hụt trong kỹ năng vệ sinh của tôi.Đó là một đất nước rất bẩn. Lau dọn quét bụi gần như đã được thực hiện hàng ngày, vì nó không ngừng đóng bụi ở tất cả các ngõ ngách trong nhà.
Có một điều làm cho tôi thực sự shock là bụi ở đây đóng một cách dầy đặc như một lớp tuyết phủ trắng. Ở đây thời tiết thật khắc nghiệt và nóng, những quạt trần trong phòng ngủ và khách hầu như đều được vận hàng cả ngày lẫn đêm để xua tan đi cái nóng gay gắt cháy khô cả da, vậy mà bụi vẫn bám đầy trên bề mặt quạt, thậm chí phần đáy cũng bám đầy bụi. Các cánh quạt nhìn giống như là bị mốc meo mấy chục năm vậy.
Khi cánh quạt quay cũng có nghĩa là ngày hôm ấy tôi phải lau dọn nhà một cách nghiêm túc hơn( hầu như ngày nào cũng vậy) vì bụi bay đầy các hướng.
Tôi hòan tòan không hiểu làm thế nào mà bụi có thể bám một cách dày đặc như vậy , và càng khó giải thích hơn là tại làm sao bụi có thể đóng thành từng mảng vào cánh quạt khi nó đang di chuyển. Quạt trần trong nhà bếp thì ít bám bụi hơn.


5 Điều về Ấn Độ đã thu hút tôi

Tôi thường nhận được những lời khen chê tại sao lại chọn India là một nơi để sinh sống. Họ cho rằng đầu óc của tôi có vấn đề khi từ bỏ những tiêu chuẩn sống ở VN để được ở đây với chồng tôi.
Vấn đề là tôi đã đem lòng yêu India trước khi tôi ngã trong tình yêu với chồng tôi. Thực ra tôi đã yêu India 3 năm trước khi gặp anh. Nó xảy ra khi lần đầu tiên tôi đến đất nước Singapore cho việc học( Ấn Độ chiếm tỉ lệ đông dân thứ 3 sau Trung Quốc và Malaysia) và tôi dường như đã bị thôi miên bởi nền văn hóa và những lời ca điệu nhảy của Indian. Tôi nhận ra giá trị văn hóa của nó thật là rộng lớn , là một điều bí mật mà tôi muốn khám phá. Tôi muốn trở thành một phần của nó( không bao giờ tôi nghĩ là tôi sẽ làm được điều này).

Để chắc chắn, Ấn Độ thường thử nghiệm sự kiên nhẫn của tôi.Nó giống như một xe rollercoaster không bao giờ kết thúc. Tôi nhận được thất vọng và chán. Tuy vậy, tôi không thể từ chối, tôi dường như vẫn còn đang bị bỏ bùa. Dưới đây là năm lý do tại sao.

1. Ấn Độ mang vẻ diễm lệ và hoang sơ:
Đôi khi ở India có những thứ làm cho tôi thực sự tức tối nhưng nó không có nghĩa là tôi cảm thấy nhàm chán về đất nước này. Mỗi lần tôi đi ra ngòai, có cái gì đó khác nhau và xảy ra rất là thú vị.Những điều mà tôi đã không bao giờ được thấy trước đó, và không bao giờ nghĩ rằng có thể.Con lạc đà, khỉ, bò, xe cùng hòa vào nhau trên các tuyến đường ở India. Chưa kể đến các hàng bán rong nhỏ di động được thiết kế với những tấm ván gỗ. Người ,người ở khắp mọi nơi tất bật làm những công việc của họ.


2.Hương thơm từ nhang:
Mùi thơm thoang thỏang từ nhang đèn luôn cho tôi một cảm giác thật là dễ chịu. Một cách thực tế nó chính là một phấn cuộc sống của India. Tôi nhóm vào mỗi buổi sáng khi tôi ra khỏi giường và mỗi buổi tối trước khi tôi đi ngủ .


3.Điều huyền bí:
Ấn Độ là cổ xưa. Có quá nhiều để khám phá và tìm hiểu tại đây. Lịch sử, truyền thống, các lễ nghi. Và, Ấn Độ chính là một quốc gia đã làm nên điều đó Tôi cảm thấy India như là một cuốn sách mở đầy huyền bí mà tôi cần phải khám phá nhiều hơn nữa.


4.Tâm linh:
Tôi thực sự không thuộc tôn giáo nào nhưng tôi phải thừa nhận rằng tôi thuộc về trường phái tâm linh.Trước đây tôi đã nghiên cứu nhưng theo kiểu tài tử và chỉ khi nó tạo cho tôi một tiếng vang cho đến khi tôi đặt chân đến India. Ở đây, thần linh và chúa trời ở khắp mọi nơi và ở trong tất cả mọi thứ.Con người có các mối quan hệ gần gũi với các đấng thần linh .Và, Ấn Độ giáo cung cấp rất nhiều cách khác nhau của sự kết nối với Đức Chúa Trời. Đó là một tôn giáo cho tâm trí và cơ thể.Tôi tìm thấy ý nghĩa đằng sau thần thoại hấp dẫn, và đáng tin tưởng. Ấn Độ đã thực sự giúp tôi xác định những cuộc sống và cái chết là như thế nào ở cuộc sống này.


5.Quần Áo:
Tôi ngưỡng mộ cách mặc quần áo Ấn Độ. Màu sắc, thiết kế, tất cả các đồ trang sức và các phụ kiện.Tôi cảm thấy tôi như đã bị thay đổi hòan tòan .