Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Một chút cảm nghĩ.

Anh, tôi và gia đình chị dâu được mời tới dự buổi tiệc" kỷ niệm ngày cưới 25 năm "một người bạn của chị dâu tôi.

Chúng tôi là những vị khách mời thường xuyên của người bạn này, anh hay gọi chúng tôi đến ăn tối, có khi đến chỉ để nhăm nhi một ly trà hay vài cái bánh do vợ anh nấu, và tôi luôn cảm thấy vinh dự khi được mời, nhưng đêm qua đã là một thử thách đối với tôi. Tôi muốn đi ăn tối nhưng tôi lại không muốn rời căn hộ của mình. Vì tôi cảm thấy thật sự shock khi biết tin một sinh viên VN đầu tiên mang heroin vào India và sức công phá của nó thật là ghê ghớm, tôi như có cảm giác mọi người ở đây rất là curious và muốn làm cho ra lẽ với tôi.

Tôi đã cố gắng nổ lực để ra ngòai vì tôi không muốn bất kỳ ai thất vọng. Tuy nhiên, khi đi được nửa đường thì tôi chỉ muốn quay trở về nhà và nhảy ngay lên giường nghe một diệu nhạc để tinh thần nhẹ nhàng hơn. Sao tự nhiên tôi cảm thấy cô đơn quá thế này?

Tâm trạng của tôi thay đổi thất thường từ khi dọn đến India. Khi tôi có sức khỏe tốt và tinh thần phấn chấn, tôi có khả năng đối phó với bất kỳ tình huống xảy ra. Nhưng khi tôi cảm thấy chóang ngộp với cuộc sống chung quanh thì tôi không còn khả năng hay lý trí để xử lý tình huống nữa như đêm qua.

Giao lưu xã hội ở India khá là đối lập ở VN. Ở VN, khi tôi cảm thấy chán chường là tôi tìm cho mình một nhóm bạn tâm sự, chúng tôi có thể ngồi hàng giờ chit chat với nhau. Rồi chạy xe đi tìm những quán ăn, quán phở. Cảm giác ấy sao mà thân thương quá. Còn ở India, mọi thứ dường như đảo lộn.

Ngay sau khi chúng tôi đến, tôi được gọi vào trong nhà bếp với những người phụ nữ khác, trong khi những người đàn ông ở trong phòng khách. Bữa ăn tối chưa được nấu vì thế chúng tôi, những người phụ nữ có nhiệm vụ chuẩn bị và nấu ăn. Tôi chỉ có thể nói một ít tiếng Telugu vì những người phụ nữ này không nói được tiếng anh nhiều cho lắm, và tôi cũng cố gắng để học thêm những từ mới trong môi trường như thế này.

Nhưng chỉ được một lúc thì tôi không chịu nổi được sức nóng từ lò và khói từ bếp,mồ hôi trên mặt và người tôi chảy như đang chảy mỡ. Tôi cảm thấy không thỏai mái chút nào. Uncle vào nhà bếp và hỏi tôi có muốn dùng một chút beer lạnh không? Nhưng tôi không thể nói có mặc dù tôi muốn làm vài ngụm cho mát. Tôi không muốn mọi người chằm chằm nhìn tôi và bắt đầu những câu hỏi tò mò như " tại làm sao tôi có thể uống bia?" " Ở VN, người phụ nữ được cho phép dùng alcohol àh?".

Ngay sau đó, tôi rời khỏi nhà bếp vì tôi cảm thấy quá nóng trong đó. Và nó thật sự suồng sã nếu tôi tham gia cùng các ông trong phòng khách. Vì thế tôi chọn cho mình một góc phòng và ngồi ở đây đến 30 phút trong khi các chị vẫn đang tất bật cho công việc nấu nướng.Hầu hết thời gian của tôi là quan sát những thói quen đời thường của người dân nơi đây qua ô cửa sổ trong phòng ngủ của 2 vợ chồng tôi. Đó là nơi an tòan nhất để quan sát mọi người mà tôi dám chắc rằng tôi không bị quan sát lại.

Tôi bắt đầu thấy thương cho tôi, từ bỏ tất cả để lấy anh và một lần nữa tôi đã từ bỏ lấy cơ hội cho mình để đến nơi này cùng anh, nơi mà tôi chỉ hiểu được 20% ngừoi ta nói và chỉ vỏn vẹn đáp trả lại bằng một từ. Uncle mời tôi beer một lần nữa. Ngay cả chị dâu tôi cũng lên tiếng là tôi có thể(hình như chị cảm nhận được tôi đang có nỗi u tư nào đó khó nói). Nhưng tôi từ chối, làm sao có một sự thích thú khi ngồi uống chỉ một mình?

Nhưng nó không có nghĩa là tôi không có thời gian vui vẻ với mọi người. Tôi thậm chí cười rất lớn khi nghe một câu chuyện tiếu lâm. Nhưng đôi khi tôi lại bị tơi vào tình trạng hụt hẫn. Và khi chúng tồi về đến nhà, tôi bắt đầu tra vấn anh hàng ngàn lý do tại sao anh không đến ngôi kế bên tôi, an ủi tôi khi tôi đang ngồi trong góc phòng một mình. Tại sao anh không đến và hỏi liệu tôi có ổn không?

Anh nói rằng anh nghĩ tôi đang vui vẻ với những người phụ nữ trong bếp. Và thật sự khiếm nhã nếu anh đứng dậy và rời khỏi một khi thức ăn đã được phục vụ.

Nhưng tôi không cảm thấy thỏai mái cho lắm. Tôi không hiểu những cuộc đối thọai của họ là gì, thì làm sao tôi có thời gian vui vẻ như anh nghĩ. Đôi khi tôi chỉ muốn dẹp ngay những lối sống, cử chỉ theo bộ dạng Ấn Độ mà tôi đang có gắng hòa mình vào. Đôi khi tôi cho rằng anh không nhận ra được những gì tôi đang làm cho anh.

Tôi và anh đang lên kế hoạch về Vn để đòan tụ với gia đình trong dịp tết này và nỗi nhớ mong để gặp con. Tôi cảm nhận rằng mình cần phải bản lĩnh hơn nữa mới có thể tồn tại ở Ấn cùng anh.

4 nhận xét:

  1. Tui nè. Jani nè. Sao tui comment trong blog bà ko được vậy? Cuộc sống ở bển là vậy đó, đàn ông chơi với đàn ông, phụ nữ chơi với phụ nữ. Cảm giác này tui cũng từng trải qua. Phải nói là cô đơn cực kỳ và rất tủi thân. Người bên đó họ cho rằng đó là điều bình thường, nhưng mình thì cảm thấy khó chịu lắm. Đó là còn chưa kể đến chuyện mọi người nói cười nói cười với nhau, còn mình thì không hiểu gì cả, kinh khủng hơn là phải chịu đựng chuyện đó suốt hơn 2 tiếng đồng hồ (giống như mình bị câm và điếc vậy, còn gì bực bội hơn?) Vài dòng chia sẻ với bà. Chúc cả gia đình, 2 vợ chồng và em bé, mau sớm đoàn tụ nha.

    Trả lờiXóa
  2. Bà ko comment được ở đây hay trong cái quick comment?
    Phải đó bà, nhiều khi thấy hụt hẫng quá. Ở một nơi mà dường như mọi thứ không phải là quá dễ " thân thiện" nhưng mình đã từng nghĩ trước kia. Người phụ nữ Ấn không cởi mởi và khó có thể kết thân với họ được lắm. Hay là họ ngại tiếp xúc với mình? Hay họ nghĩ người phụ nữ nước ngòai không đoan mực như họ? Nên trong tiếp xúc họ còn qua ư là dè dặt.
    Nhiều khi tôi cảm thấy nản quá bà ơi, nhưng những gì tôi quyết định rồi thì không thể thối lua được. Phải cố gắng vượt lên hòan cảnh bà ạ.
    Còn nếu tôi muốn comment trong blog của bà thì làm sao?

    Trả lờiXóa
  3. T ơi, bạn cứ cố gắng sống theo tính cách của bạn đi. Bạn sẽ chứng minh cho những người phụ nữ thấp cổ bé họng, bị xem thường trong xã hội Ấn thấy phụ nữ Việt nam không như vậy và không chấp nhận như vậy. Mình thấy bức xúc nếu cứ phải kìm ép bản thân vì người khác. Bạn có sợ một ngày nào đó tính cách bạn sẽ bị thay đổi vì môi trường xung quanh bạn không? Đương nhiên mình không nói bạn cứ vùng vẫy lên và không chịu hòa nhập, nhưng cũng xin đừng để hình ảnh của người phụ nữ có bản lĩnh như bạn cuốn theo nếp sống cam chịu như những người phụ nữ đáng thương ở Ấn.

    Trả lờiXóa
  4. chi Jenny Thao oi, em kha ngac nhien khi tim thay blog chi, vi nguoi VN minh cung khong nhieu nguoi lay chong An. Hien nay em dang yeu mot nguoi An Do. Theo anh, em se tu bo tat ca moi thu noi day.... chi cho em mot loi khuyen duoc khong?

    Trả lờiXóa