Wendy rất nhiệt tình và thân thiện, bà đã làm nhiệm vụ đưa đón mình trong thời gian đầu chưa quen viec đi lại bằng phương tiện công cộng. Và được ăn những món do bà nấu, được nghe bà kể chuyện vào mỗi buổi tối và rèn tiếng Anh cho mình nên mặc dù còn lạ nước lạ cái ở đây nhưng mình không có cảm giác nhớ nhà hoặc buồn tủi. Có một điều là đến giờ mình vẫn còn ân hận; đó là nghe lời rủ rê của mấy đứa bạn học cùng trường người Trung Quốc mà đã "move out" sau 3 tháng ở nhà bà. " Ôi, sao lúc đó mình bồng bột quá, ở với bà thì tốt hơn ở với mấy đứa TQ" . Nhưng ở khoảng chừng được 5 tháng hơn thì mình cũng tự động "move out" vì không chịu được cái bọn TQ chơi "đểu" . Cũng từ đó cái "duyên Ấn" cũng bén . " Thanks god, nhờ gây lộn với tụi TQ mà thề từ đó là không bao giờ quen với bất kỳ ông TQ nào. Vậy nên trời xui khiến lại gặp được người yêu thương và đã chọn làm bạn đời suốt quãng đời còn lại. Thương "ox" nhất ".
Trong mắt mình thì người dân Sing lúc ấy rất "đáng yêu". "Đáng yêu" đến nổi mà một người không hế quen biết tự dưng cầm dù đến che cho bạn khi trời đổ cơn mưa , "đáng yêu" cái nữa là khi bạn đánh rơi vật gì đó trên đường thì "người xa lạ" cố chạy theo để đưa cho bạn. Và khi bị lạc đường thì "người ta" đã tận tình đưa bạn về tận tới nhà khi biết bạn là sinh viên du học hoặc người mới đến Sing. Chính vì vậy mà mình đã có cảm tình và yêu đất nước này một cách ghê ghớm. Sau đó do chuyển trường qua Úc nhưng mình vẫn luôn nhớ vế Sing, một đất nước yên bình với những con người "đáng yêu" và "đáng kính".
Nhưng mấy tháng gần đây (có lẽ mấy năm trước cũng nên) thì những bộ mặt "ugly singaporean " đã lần lộ diện một cách rõ ràng ở những người đáng tuổi cô, tuổi chú. Những người này sẽ tìm cách "gây hấn" mọi lúc, mọi nới mà ở Úc người ta gọi đó là "Úc khùng", còn ở Sing thì dùng từ "nhẹ" hơn là "ugly" . Và qua thái độ công khai đó, chỉ làm cho họ trở nên "rẻ tiền" và làm cho bộ mặt Singapore càng xấu thêm trong mắt những người dân nước ngoài và cả người dân trong nouoc. Những hình ảnh đó sẽ lan truyền một cách rộng rãi ở cộng đồng mạng vì Singapore trước giờ nổi tiếng là "First-World country" nên chỉ cần một hành động lỗ mản nhỏ thôi cũng làm bạn thấy được "sức công phá" mãnh liệt của cái gì gọi là "intetnet".
Còn nhớ cuộc cãi vả gần đây giữa mot bà cô có thói hành xử mà cộng đồng mạng cho là "ngu" với một cô gái được mệnh danh là "ah lian" ( tiếng lóng từ Hokkien để chỉ những cô gái ăn mặc tân thời) đã chọn giải pháp thông minh để giải quyet vấn đề. Trong chuyện này mình cũng như mọi người sẽ đứng về phe "Ah Lian" và quyết không ăn thua đủ với bọn người không biết cách xử sự nơi "public" . Chắc có lẽ bà cô này cũng có "thù oán" gì với TQ đây nên mặc dù được nhường chỗ ngồi nhưng bà vẫn cố dạy đời bằng cái kiểu "chua ngoa" :"So displeasing. Most probably you're from China. Ask you for the seat, keep on staring for how many hours? So rude" . Hổng biết ở đây "ai' rude à, chỉ cần nhìn cái giọng điệu và thói hành xử thiếu "văn mình"đó thì bà đúng là người được người dân ở đây gọi là "Ugly Singaporean"
Xem thói hành xử của người được gọi là "The ugly Singaporean"
Có lẽ sau khi xem xong clip này sẽ có một vài người cho rằng cách nói chuyện của cô gái này cũng thuộc dạng thô lỗ khi chuyên sử dụng độc nhất một từ "F**k" . Nhưng cái đó không phải là điều quan trọng để lên án cô mà cái đáng nói ở đây là cô đã biết dừng lại để bắt train đi hướng khác . Và nếu đó là một người trong chúng ta thì chắc là bà già này sẽ ăn mấy cái tát hoặc một cái đạp , điển hình nhất nếu đó là "mình".
Bởi thế có một người comment đã rút ra được bài học cho những người sau nếu phải gặp những tình huống như thế này :
Learnt this from her.
1) Always remember to say please and thank you.
2) Always be firm in what you believe you did correctly and stand firm, "okay, enough."
3) Give up your seat to the people in need.
4) Walk away in situations like this.