Hiện tại tôi và anh mỗi người một nước, vì công việc riêng nên anh tạm thời chưa ở gần mẹ con tôi và vì công việc riêng của tôi nên tôi cũng chưa có quyết định để dẫn Abi về với anh. Nhưng anh vẫn duy trì điều độ mỗi tháng về thăm gia đình vài ngày và vui mừng biết bao nhiêu khi được ôm hôn con. Bé Abi cũng vậy, giờ đã biết nói nên cứ luôn miệng hỏi "Daddy đâu rồi??", hỏi xong rồi tự mình trả lời luôn "Daddy đi po po rồi"(po po=singapore). Mỗi lần như vậy tôi lại kể cho anh nghe và lúc nào anh cũng hét lớn lên trong điện thoại "Abi ơiiii".
Nhưng tự nhiên hôm qua anh gọi điện và bảo chắc tháng này anh qua không được vì một số công việc cần anh giải quyết nên anh hứa tháng sau sẽ lấy ngày nghỉ phép bù vào cho mẹ con tôi. Cứ nghĩ là tôi sẽ tỏ ra thông cảm, nhưng giọng tôi đanh lại và nói chắc nịch với anh rằng "Everything is in our hands, and you are the one to decide to come or not, even 1 day spending with us is fine. So i dont want to hear any reason for not coming. Think and tell me in 1 hr".
Tôi cũng không biết tự bao giờ tôi lại cho mình cái quyền quyết định hết mọi thứ trong gia đình. Quyền nam nữ bình đẳng giữa tôi và anh vì tôi không muốn giống như những phụ nữ Ấn nói riêng và phụ nữ trên thế giới nói chung, là phải nai lưng ra phục vụ cho các đấng ông chồng mặc dù trước khi lấy nhau tôi đã đầu độc anh rằng em sẽ cố gắng trở thành một người vợ gương mẫu. Mỗi khi anh đi làm về, sẽ có sẵn cơm canh nóng và có bữa ăn sáng ngon trước khi đi công sở. Em sẽ làm hết các món ăn Ấn cho anh, blah blah...Anh càng nghe càng thấy bùi tai, nên quyết định lấy tôi đến cùng mặc dù gia đình 2 bên làm áp lực. Nhưng bây giờ thì "If you want to have Indian food, go to restaurant or cook yourself. I have my own work and i only cook whenever i have time, so do not order me", tôi không biết anh buồn đến thế nào khi nghe nó nhưng tôi chỉ biết rằng anh đã học được cái tính chấp nhận sự thật.
Quyền thứ 2 là quyền đặt tên cho con và chọn quốc tịch, tôi cũng giành nốt. Có lẽ cái tôi trong tôi còn lớn quá, nên chưa nghĩ nhiều về sự hi sinh của anh cho tôi mà chỉ nghĩ rằng những thứ tôi đòi hỏi thì anh nên chấp nhận nó. Khi biết rằng, con không theo họ cha và quốc tịch không theo cha nốt thì bao nhiều sự bực dọc đã bọc ra và anh quyết định không quan tâm đến mẹ con tôi nữa cho đến khi nào tôi thay đổi quyết định. Nhưng anh càng cứng rắn thì tôi càng đổ dầu vào lửa. Tôi hùng dũng nói với anh rằng tôi sẽ không bao giờ thay đổi quyết định, nếu anh không chấp nhận được thì ly dị. Tôi sẳn sàng và soạn ra sẵn thư ly dị kêu anh ký. Biết được điểm yếu của anh nên tôi càng làm tới. Một người cương một người nhu,thì mọi chuyện mới giảng hòa. Đó chính là khái niệm sống mà tôi đã đọc được đâu đó. Vậy nên anh cần phải nhu(chứ nếu không gia đình tôi đã tan nát từ lâu rồi) và chấp nhận. Chính ngay mẹ của tôi, lúc đầu chưa có tình cảm thương yêu gì với anh nhưng bây giờ mẹ lại là người thương anh nhất. Hễ anh thích ăn món gì thì bà sẽ đi mua về, thậm chí còn bảo tôi "Con cũng vừa phải thôi, làm quá dây đứt thì không kiếm được người như nó đâu. Đừng tưởng bở". Mặc dù cười hì hì, nhưng tôi cũng sợ lắm nếu dây càng căng cứng, nó sẽ đứt như chơi. Lúc đó, người đau khổ sẽ là tôi. Biết vậy, nên tình tính tôi nhu mì hơn.
Quyết định thứ 3 là không đưa con qua Sing cùng anh trong thời gian này. Bạn bè anh ai cũng thắc mắc và ngạc nhiên lắm nhưng tôi biết cách anh trả lời nó như thế nào. Nhưng anh cũng đưa điều kiện trong 1 năm nữa, nếu như tôi không thực hiện được cái tôi mong ước thì tôi và con sẽ cuốn gói theo anh. Và tôi chấp nhận.
Nhưng kỳ này anh lại đưa ra lý do để không về được tháng này, thì giọng tôi từ vui bỗng đanh lại và nói một câu đầy dứt khoát. Chắc anh biết rõ tính tôi rồi, nên chưa đến nửa tiếng sau anh gọi lại và nói " I have booked ticket, coming on 8th and go back on 10th. But this will be a very tiring journey cos it start at night. So don't get upset and again i am coming next month to see both of you". Tự nhiên lúc đó tôi hả hê lắm " See, you can do it. So when you decide to do something, just think whether you can do it or not. And i only want to hear yes or no.". Rồi anh cũng cười và nói" Ya, you are right"
Tôi cũng không biết tự bao giờ tôi lại cho mình cái quyền quyết định hết mọi thứ trong gia đình. Quyền nam nữ bình đẳng giữa tôi và anh vì tôi không muốn giống như những phụ nữ Ấn nói riêng và phụ nữ trên thế giới nói chung, là phải nai lưng ra phục vụ cho các đấng ông chồng mặc dù trước khi lấy nhau tôi đã đầu độc anh rằng em sẽ cố gắng trở thành một người vợ gương mẫu. Mỗi khi anh đi làm về, sẽ có sẵn cơm canh nóng và có bữa ăn sáng ngon trước khi đi công sở. Em sẽ làm hết các món ăn Ấn cho anh, blah blah...Anh càng nghe càng thấy bùi tai, nên quyết định lấy tôi đến cùng mặc dù gia đình 2 bên làm áp lực. Nhưng bây giờ thì "If you want to have Indian food, go to restaurant or cook yourself. I have my own work and i only cook whenever i have time, so do not order me", tôi không biết anh buồn đến thế nào khi nghe nó nhưng tôi chỉ biết rằng anh đã học được cái tính chấp nhận sự thật.
Quyền thứ 2 là quyền đặt tên cho con và chọn quốc tịch, tôi cũng giành nốt. Có lẽ cái tôi trong tôi còn lớn quá, nên chưa nghĩ nhiều về sự hi sinh của anh cho tôi mà chỉ nghĩ rằng những thứ tôi đòi hỏi thì anh nên chấp nhận nó. Khi biết rằng, con không theo họ cha và quốc tịch không theo cha nốt thì bao nhiều sự bực dọc đã bọc ra và anh quyết định không quan tâm đến mẹ con tôi nữa cho đến khi nào tôi thay đổi quyết định. Nhưng anh càng cứng rắn thì tôi càng đổ dầu vào lửa. Tôi hùng dũng nói với anh rằng tôi sẽ không bao giờ thay đổi quyết định, nếu anh không chấp nhận được thì ly dị. Tôi sẳn sàng và soạn ra sẵn thư ly dị kêu anh ký. Biết được điểm yếu của anh nên tôi càng làm tới. Một người cương một người nhu,thì mọi chuyện mới giảng hòa. Đó chính là khái niệm sống mà tôi đã đọc được đâu đó. Vậy nên anh cần phải nhu(chứ nếu không gia đình tôi đã tan nát từ lâu rồi) và chấp nhận. Chính ngay mẹ của tôi, lúc đầu chưa có tình cảm thương yêu gì với anh nhưng bây giờ mẹ lại là người thương anh nhất. Hễ anh thích ăn món gì thì bà sẽ đi mua về, thậm chí còn bảo tôi "Con cũng vừa phải thôi, làm quá dây đứt thì không kiếm được người như nó đâu. Đừng tưởng bở". Mặc dù cười hì hì, nhưng tôi cũng sợ lắm nếu dây càng căng cứng, nó sẽ đứt như chơi. Lúc đó, người đau khổ sẽ là tôi. Biết vậy, nên tình tính tôi nhu mì hơn.
Quyết định thứ 3 là không đưa con qua Sing cùng anh trong thời gian này. Bạn bè anh ai cũng thắc mắc và ngạc nhiên lắm nhưng tôi biết cách anh trả lời nó như thế nào. Nhưng anh cũng đưa điều kiện trong 1 năm nữa, nếu như tôi không thực hiện được cái tôi mong ước thì tôi và con sẽ cuốn gói theo anh. Và tôi chấp nhận.
Nhưng kỳ này anh lại đưa ra lý do để không về được tháng này, thì giọng tôi từ vui bỗng đanh lại và nói một câu đầy dứt khoát. Chắc anh biết rõ tính tôi rồi, nên chưa đến nửa tiếng sau anh gọi lại và nói " I have booked ticket, coming on 8th and go back on 10th. But this will be a very tiring journey cos it start at night. So don't get upset and again i am coming next month to see both of you". Tự nhiên lúc đó tôi hả hê lắm " See, you can do it. So when you decide to do something, just think whether you can do it or not. And i only want to hear yes or no.". Rồi anh cũng cười và nói" Ya, you are right"