Và cũng kể từ khi tôi theo anh qua Ấn, tôi được gia đình bên chồng khuyên nhủ rằng không nên gọi tên của chồng. Mà thay vào đó, tôi chỉ được xưng hô đại khái như là " husband", " him" hoặc một cái tên thân mật được gọi hằng ngày, chứ không phải là tên thật. Còn nếu, tôi muốn kêu thì phải như thế này " Dear, please listen", hoặc là " Dear, can you hear me?". Không xuất thân từ nền văn hóa còn phong kiến, những cái tên gọi được xưng hô trong nhà càng thể hiện tình cảm của mình đối với người ấy hơn, như mẹ vẫn hay gọi ba " Anh Th, lấy giùm em cái đó", hay ba vẫn gọi mẹ tôi là " H, lấy cho anh cái kia", mọi người đều bình đẳng như nhau. Nêú phải kêu chồng là " Dear", " Darling" thì vẫn còn là một thử thách đối với tôi. Nhưng bây giờ tôi đã quen với điều đó, chỉ có điều những người bạn và người thân trong gia đình tôi vẫn lâu lâu làm trò với tôi về cách xưng hô ấy.
Và cho đến tận bây giờ, nhiều nguời bạn thân và ba mẹ tôi còn không biết tên thật của anh là gì, mà họ chỉ biết tên anh là " raj", vì đó chỉ là tên thân mật mà mọi người trong gia đình vẫn hay gọi anh. Tôi hiểu rất rõ cái khái niệm đầy rắc rối này.