Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

The ugly Singaporean

Mình còn nhớ 10 năm về trước khi đặt chân đến sân bay quốc tế Changi thì cảm giác đó rất khó tả , dường như bị lạc lõng hoàn toàn ở một nơi không dùng đến tiếng mẹ đẻ. Mình rất lúng ta lúng túng với tất cả mọi thứ vì vốn dĩ tiếng Anh lúc đó của mình rất "tệ" . Mặc dù mang tiếng học từ lò " Hội Việt Mỹ" mà mình vẫn không bắt kịp được những gì người ta nói , điều đó càng làm cho mình thêm lo sợ .Nhưng hên cái là trước đó ba mẹ mình đã tìm được người Sing đáng tin tưởng để gởi gắm, nên khi ra khỏi sân bay thì bà đã đứng trước cổng , vẫy tay chào mình.

Wendy rất nhiệt tình và thân thiện, bà đã làm nhiệm vụ đưa đón mình trong thời gian đầu chưa quen viec đi lại bằng phương tiện công cộng. Và được ăn những món do bà nấu, được nghe bà kể chuyện vào mỗi buổi tối và rèn tiếng Anh cho mình nên mặc dù còn lạ nước lạ cái ở đây nhưng mình không có cảm giác nhớ nhà hoặc buồn tủi. Có một điều là đến giờ mình vẫn còn ân hận; đó là nghe lời rủ rê của mấy đứa bạn học cùng trường người Trung Quốc mà đã "move out" sau 3 tháng ở nhà bà. " Ôi, sao lúc đó mình bồng bột quá, ở với bà thì tốt hơn ở với mấy đứa TQ" . Nhưng ở khoảng chừng được 5 tháng hơn thì mình cũng tự động "move out" vì không chịu được cái bọn TQ chơi "đểu" . Cũng từ đó cái "duyên Ấn" cũng bén . " Thanks god, nhờ gây lộn với tụi TQ mà thề từ đó là không bao giờ quen với bất kỳ ông TQ nào. Vậy nên trời xui khiến lại gặp được người yêu thương và đã chọn làm bạn đời suốt quãng đời còn lại. Thương "ox" nhất ".

 Trong mắt mình thì người dân Sing lúc ấy rất "đáng yêu". "Đáng yêu" đến nổi mà một người không hế quen biết tự dưng cầm dù đến che cho bạn khi trời đổ cơn mưa , "đáng yêu" cái nữa là khi bạn đánh rơi vật gì đó trên đường thì "người xa lạ" cố chạy theo để đưa cho bạn. Và khi bị lạc đường thì "người ta" đã tận tình đưa bạn về tận tới nhà khi biết bạn là sinh viên du học hoặc người mới đến Sing. Chính vì vậy mà mình đã có cảm tình và yêu đất nước này một cách ghê ghớm. Sau đó do chuyển trường qua Úc nhưng mình vẫn luôn nhớ vế Sing, một đất nước yên bình với những con người "đáng yêu" và "đáng kính".

Nhưng mấy tháng gần đây (có lẽ mấy năm trước cũng nên) thì những bộ mặt "ugly singaporean " đã lần lộ diện một cách rõ ràng ở những người đáng tuổi cô, tuổi chú. Những người này sẽ tìm cách "gây hấn" mọi lúc, mọi nới mà ở Úc người ta gọi đó là "Úc khùng", còn ở Sing thì dùng từ "nhẹ" hơn là "ugly" . Và qua thái độ công khai đó, chỉ làm cho họ trở nên "rẻ tiền" và làm cho bộ mặt Singapore càng xấu thêm trong mắt những người dân nước ngoài và cả người dân trong nouoc. Những hình ảnh đó sẽ lan truyền một cách rộng rãi ở cộng đồng mạng vì Singapore trước giờ nổi tiếng là "First-World country" nên chỉ cần một hành động lỗ mản nhỏ thôi cũng làm bạn thấy được "sức công phá" mãnh liệt của cái gì gọi là "intetnet".

Còn nhớ cuộc cãi vả gần đây giữa mot bà cô có thói hành xử mà cộng đồng mạng cho là "ngu" với một cô gái được mệnh danh là "ah lian" ( tiếng lóng từ Hokkien để chỉ những cô gái ăn mặc tân thời) đã chọn giải pháp thông minh để giải quyet vấn đề. Trong chuyện này mình cũng như mọi người sẽ đứng về phe "Ah Lian" và quyết không ăn thua đủ với bọn người không biết cách xử sự nơi "public" . Chắc có lẽ bà cô này cũng có "thù oán" gì với TQ đây nên mặc dù được nhường chỗ ngồi nhưng bà vẫn cố dạy đời bằng cái kiểu "chua ngoa" :"So displeasing. Most probably you're from China. Ask you for the seat, keep on staring for how many hours? So rude" . Hổng biết ở đây "ai' rude à, chỉ cần nhìn cái giọng điệu và thói hành xử thiếu "văn mình"đó thì bà đúng là người được người dân ở đây gọi là "Ugly Singaporean"

 Xem thói hành xử của người được gọi là "The ugly Singaporean"
 

Có lẽ sau khi xem xong clip này sẽ có một vài người cho rằng  cách nói chuyện của cô gái này cũng thuộc dạng thô lỗ khi chuyên sử dụng độc nhất một từ "F**k" . Nhưng cái đó không phải là điều quan trọng để lên án  cô mà cái đáng nói ở đây là cô đã biết dừng lại để bắt train đi hướng khác . Và nếu đó là một người trong chúng ta thì chắc là bà già này sẽ ăn mấy cái tát hoặc một cái đạp , điển hình nhất nếu đó là "mình".

Bởi thế có một người comment đã rút ra được bài học cho những người sau nếu phải gặp những tình huống như thế này :

Most polite, most responsible, most mature ah lian in the world. :-)
Learnt this from her.
1) Always remember to say please and thank you.
2) Always be firm in what you believe you did correctly and stand firm, "okay, enough."
3) Give up your seat to the people in need.
4) Walk away in situations like this.


Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

Cách làm bánh Idly

Idly là một trong những thức ăn sáng phổ biến nhất của người dân Nam Ấn. Phải nói là công đoạn làm nó cực kỳ đơn giản, nên một người nấu ăn không giỏi như mình mà cũng làm được thì đúng như ox nói rằng "kiếp trước của em là người Ấn nên kiếp này lấy anh để trả nợ bằng cách nấu món Ấn mà anh cũng phải công nhận rằng em nấu đồ ăn Ấn không thua gì người Ấn rặc ". Đó là lời khen của xã mình mà đôi khi mình cũng tự cao nên đang dụ anh mở nhà hàng Ấn nho nhỏ ở đây mà nguoi đứng bếp là mình, "mới ghê chứ" .

Mà nói thật nào ngay chứ đồ Ấn nấu còn dễ hơn món Việt Nam theo quan điểm của mình. Vì đến thời điểm bây giờ mình còn chưa làm ra trò món canh chua cá lóc hoặc thịt kho, nên thời còn con gái mẹ mình bảo là " hổng biết thằng nào xui rước con , mà dù nó có thương cách mấy mà con không biết nấu ăn thì cũng tiêu tán đường". Hic hic nên mình đã đặt ra mục tiêu kén chọn nửa còn lại của mình là không biết ăn món Việt, vì biết khả năng làm vợ của mình cho chồng Việt sẽ mang lại đau khổ cho gia đình về sau lắm. Vừa hổng biết nấu ăn, mà lại "nóng tính" cực kỳ nên bảo đảm dù có yêu cách mấy thì cũng "giữa đường gãy cánh" (ám ảnh) . Thế cho nên mình đã giăng đủ thứ "bẫy" để mồi ox , một người vừa hổng biết ăn đồ ăn Việt nên nấu dở cách mấy cũng khen "sao em nấu ngon vậy ...haha" , vừa biết chịu đựng tính tình "khùng khùng" của vợ, hổng biết nhậu nhẹt chè chén với bạn bè ( nhiều lần mình muốn van xin ổng ra ngoài ăn uống xã giao với bạn bè để còn có cái lợi về sau, nhưng chỉ muốn ở nhà với vợ và con) , lại còn không thích hút thuốc và những tệ nạn xã hội thì đối với mình là số một .

Dài dòng quá , thôi quay về chủ đề "món ăn Ấn" . Mình không giỏi nấu món ăn Việt nhưng nếu bạn nào có cơ hội ăn đồ Ấn do mình nấu thì cũng xuýt xoa cho là mình nấu không thua gì người Ấn đâu. Cái dễ ở chổ là món Ấn nào quanh đi quanh lại cũng chỉ là những hột hoặc bột gia vị , nấu thật nhừ (càng nhừ càng tốt vì răng người Ấn chỉ dùng làm kiểng thôi nhe các bạn, nhìn răng họ đẹp thật đấy nhưng không nhai được đồ cứng đâu) và cho muối là xong. Chính vì vậy mà mình mới nấu món Ấn giỏi :)

Và Idly là món ăn sáng thường xuyên của gia đình mình vì nó vừa đơn giản, vừa không tốn công nhiều, công đoạn chế biến ít và lại tốt cho men tiêu hóa . Sau đây là cách làm của mình , học được từ mẹ chồng. À, nguyên liệu cho Idly :
  • 3 cups of Idly rice hoặc rawa xay nhuyễn
  • 1/2 cup of urad dal
  • Water
  • Salt
Urad dal ngâm nước trong 4-5 tiếng đồng hồ cho thật mềm

Ở đây mình dùng Rawa xay nhuyễn , bán nhiều ở các shop Ấn hoặc Mustafa

Rawa cũng ngâm nước cùng thời gian với Urad dal 

Sau 4 tiếng ngâm nước, Urad dal nở ra và mềm hơn 

Còn Rawa thì vắt cho thật ráo nước

Sau đó, cho Rawa và Urad dal và nước ngập mặt một ít , thêm tí muối ( không nên cho quá nhiều nước, vì sẽ làm ch Idly bị bở và rất mềm) đem xay nhuyễn.

Nếu làm đúng thì sẽ cho ra bột Idly sánh mịn như thế này và để qua đêm cho bột lên men

Khi bột đã lên men, có một ít mùi chua chua và bong bóng  thì bạn đã thành công

Cho hỗn hợp bột vào dụng cụ làm bánh Idly và hấp trong 15 phút

Dỡ khuôn và ăn kèm với bất kỳ chutney nào bạn thích. Ở đây mình dùng Tomato Cashew chutney.  Trung bình mỗi người có thể ăn ít nhất 6 bánh
Photobucket

Thứ Tư, 20 tháng 6, 2012

" Mỏ vàng" của Singapore - Marina Bay Casino

Mặc dù mình rất muốn vào khu trung tâm Casino sầm uất nhất của Singapore cũng như của thế giới (đã soán ngôi của Macau ) , nhưng theo điều kiện ở đây thì người Singapore và dân PR phải trả phí là 100$S cho một lần vào cổng trong 24 tiếng đồng hồ, vì họ chỉ khuyến khích nhà cái “móc” những con bạc lớn từ nước ngoài.. Điều này có nghĩa là 2 vợ chồng mình muốn vào chơi mà phải trả phí đến tận 200$. Nói "chơi" cho sang vậy thôi vì  2 đứa chỉ muốn vào nghía bên trong đẹp như thế nào thôi chứ có biết "mô-tê" gì mà đánh . Trong khi đó thì "foreigner" thì tha hồ, không bị đóng một phí nào cả. Cũng chính vì thế , vợ chồng mình và hầu hết những bạn bè của anh khi hỏi đến thì không một ai đặt chân đến sòng bài cả vì nghĩ rằng bỏ một số tiền để vào được những chỗ như thế thì không đáng, huống hồ gì chúng tôi nào ai biết đến mặt mũi "đỏ-đen" là như thế nào .Nhưng thật sự là với việc đóng phí đối với người dân và PR thì vẫn chưa phải là giải pháp tốt để ngăn chặn những con bạc khát nước vì đối với họ thì mức tốn kém trên chẳng là gì hết . Bởi vậy mấy đứa bạn hay người thân của mình qua đây chơi thì mình luôn "né" dẫn đi Marina Bay .

Và dĩ nhiên là với khách du lịch thì khi qua Singapore thì đừng nên đánh lỡ cơ hội này. Nên vào xem cho biết quy mô hoành tráng của sòng bài như thế nào và nhớ là không được chụp hình bên trong nhé

Lối vào bên trong Casino

  
Nhìn phong cách hơn sòng bài Crown ở Melbourne
Photobucket



Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

Citi bank tổ chức 200 năm khánh thành



Chủ nhật vừa rồi Citi Bank tổ chức sự kiện 200 năm khánh thành ngoài trời ở Marina Bay từ 5pm- 9pm . Nên Suresh đã lên kế hoạch từ sáng sớm để book xe đưa đón tất cả những thành viên ở khu Tampines lúc 4pm, để tiết kiệm thời gian và tiền bạc cho việc đón bus và MRT  ( bài post sau tôi sẽ viết về sự khác nhau giữa ông chồng Ấn sống ở nước ngoài và những ông Ấn sồng tại Ấn Độ ) . Nhưng không thể đi cùng được nên ox đăng ký xuất về từ Marina Bay. Từ 3h tôi đã bắt đầu làm cơm tối để đem theo cho Abi , sau đó lo cho bé tắm rửa . Mọi việc xong xuôi tầm 5.30pm  là vợ chồng tôi ra khỏi cửa. Cứ sợ trễ giờ và không còn gì ăn nên anh thúc còn hơn thúc đi đẻ. Mà có thúc đi chăng nữa thì cũng phải đi theo lộ trình bằng bus và MRT vì dù gì cũng trễ rồi , muốn nhanh thì chỉ có nước kêu taxi hoặc xe nhà . Mà taxi thì khỏi chê rồi , bao nhiêu là phí cộng dồn nếu đón sau 6h ( nào là phí gọi taxi, phí đi ERP, phí cho giờ cao điểm, phí đi vào ban đêm , phí đi đến những khu vực trung tâm trong city) . Còn xe nhà thì gia đình tôi phải cày thêm mấy năm rồi mới dám nghĩ đến ( tiền mua xe ôto ở đây mắc gấp 2 đến 3 lần ở VN vì chính phủ tìm mọi cách để giảm thiểu tình trạng kẹt xe và gây ô nhiễm cho môi trường sống ) . Nên đi bằng phương tiện giao thông công cộng là thượng sách nhất ở Singapore :) ( vừa rẻ, vừa sạch đẹp, vừa mát mẻ ).

Vừa rời khỏi trạm Raffles Place 6.30pm là vợ chồng tôi 3 chân 4 cẳng đẩy xe trolley đi cho nhanh vì sợ người ta không cho vào cổng nữa ( lý do chính là sợ hết đồ ăn thôi vì đụng bói meo rồi )

Cả gia đình phải mặc áo Citi Bank 200 năm khánh thành . Vừa đến nơi là bạn bè anh gọi tới tấp, hối nhanh lên nhanh lên " ...hết đồ ăn rồi"

Từ xa đã nhìn thấy những thành viên của Citi bank 

Phải xưng tên họ ngoài cổng ra vào

 

Sau đó được ban quan lý tặng những món quà nhỏ ( gia đình 3 người được 3 gói) 

Nơi đâu ở Sing cũng vậy, phải " please, queue in line " .

Như mình đã đề cập trước đây là các thiên thần nhỏ đều được đối xử hàng đầu ở Sing, nên mặc dù là tiệc của người lớn nhưng Citi bank vẫn không quên sắp xếp khu vui chơi ngoài trời cho các bé.
 

Các bạn đua nhau treo lên và tuột xuống ( có ai để ý ra bé Abi ở đâu không)

Bé vẫn chưa quen cảnh " chen lấn " nên rất khổ sở để kiếm ra chổ chen chân

Cuối cùng thì " Daddy, i want to get out" 

Con không chen lại các bạn nên thôi không bon chen nữa.

Sau khi ăn uống và vui chơi thì một lần nữa các thiên thần bé nhỏ lại được coi phim " Kung fu Panda "ngoài trời ( mình vẫn chưa hiểu đây là tiệc người lớn hay cho các bé)

Nhưng nói chung là ai cũng thích cả vì dễ gì có dịp được ngồi xem phim ngạy tại khu trung tâm với đầy đủ màu sắc về đêm .
Toàn cảnh rạp chiếu phim ngoài trời và dĩ nhiên khu vực được bao vây lại hoàn toàn để mọi người có buổi xem phim trọn vẹn mà không bị phá rối bởi những người đi đường qua lại .
 
Đã lâu lắm rồi từ thời cưới nhau đến giờ 2 vợ chồng mình mới có dịp ra đây ngắm cảnh về đêm. 

Tầm 10h tối thì xe đưa rước để đưa đón chúng tôi về nhà

Ox cười lên, vợ chụp hình nè.

Nhưng mẹ vẫn yêu nụ cười của bé Abi hơn :)


Photobucket

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2012

Sinh nhật Abi 3 tuổi



Sinh nhật Abi năm nay có thêm sự góp mặt của các cô các chú Ấn làm cùng công ty với daddy , và cả bà ngoại dì út nên mặc dù tổ chức ở xứ người nhưng gia đình minh vẫn có đượccái cảm giác ấm áp , hạnh phúc bên cạnh người thân và bạn bè.

Cũng nhân dịp này mà mình làm quen thêm một số người bạn của anh. Trong đó có gia đình chị Prathima mình ấn tượng nhất , vì chồng là người Tamil, còn bản thân chị nói tiếng Telugu. Nên mặc dù cùng là người Ấn nhưng vì nói 2 ngôn ngữ khác nhau vậy ai cũng bảo giống như gia đình mình là chồng Ấn, vợ Việt vậy . Và ai cũng biết Ấn Độ là một trong những nước có diện tích lớn với tất cả 28 bang mà mỗi bang đều sở hữu một ngôn ngữ riêng , hoàn toàn khác nhau về phát âm, cách nói và chữ viết nên việc người Ấn của bang này lấy bang khác rất hiếm, vì vậy cũng không ngạc nhiên cho lắm khi họ chỉ dùng tiếng Anh hoặc tiếng Hindi để nói chuyện với nhau . Mà thế hệ bây giờ lại chỉ thích dùng tiếng Anh mới chết chứ .

Một số người đến rất sớm để phụ việc trang trí tiệc sinh nhật cho Abi

Ở Singapore nhưng các chị vẫn ăn diện saree truyền thống và đeo vàng vòng rất nhiều (chói cả mắt)

2 chàng Bắc Ấn khệ nệ khiêng từng phần ăn lên bàn

Bánh kem là do daddy chọn. 

Chị Prathima khá xinh với làn da trắng trẻo thứ 2 ngồi bên trái

Dì út và ngoại bay qua dự sinh nhật của Abi



Thổi nến 

Cắt bánh

Mẹ đút bánh cho Abi

 Abi đút bánh lại cho mẹ

Rồi đút cho daddy

Dàn chị em phụ nữ

 Dàn mày râu

Daddy cười hít cả mắt khi chú Srini đưa "phong bì đỏ"

Tiệc ăn theo dạng buffet, nên chủ yếu toàn đứng. Hehe

Xem bà ngoại và dì út háo ăn chưa kìa!



Chọn đồ ăn xong thì mạnh ai kiếm chỗ ngồi và bắt đầu "bốc"

Dì út thì chưa quen ăn đồ Ấn cho lắm, chỉ riêng ngoại là ăn rất ngon


Chị bảo người đàn ông càng thành đạt thì càng cần người vợ thật là dịu dàng và mềm mỏng trong lời ăn tiếng nói  , từng cử chị hành động. Chứ nếu không thì họ sẽ không ngoan ngoãn để nộp tiền hàng tháng cho vợ ( công nhận cái khoản này cũng không khác gì vợ Việt nhỉ) . Tôi tò mò hỏi chị cách nào để mấy ông chồng không gian dối trong tiền bạc và được chị bảo trong 12 năm sống với nhau , chị luôn biết điều thu vén mọi chuyện êm ái trong gia đình , không phàn nàn kêu ca. Cưng chồng như cưng "trứng" , làm nhiều món ăn ngon và đặc biệt là chị rất chịu khó trong việc học thêm ngôn ngữ bên nhà chồng đằng đẳng 2 năm trời nên có thể nói bây giờ chị khá tự hào về tiếng Tamil của mình. . Không những vậy ba mẹ chồng càng thêm yêu quý nàng dâu vì hiểu nói thông thạo những gì họ nói. Cho nên chị khoe với tôi nào là nhẫn, nào iphone, ipad, những thứ đắc giá mà chồng mua cho. Thảo nào giờ mình mới hiểu tại sao ba chồng mình khá là nhường nhịn và yêu thương vợ hết mực , thì ra mấy bà vợ Ấn có chiêu thức chiều chồng khoa học nhỉ.

Nói chuyện hồi lâu,  Prathima xúi mình nên học thêm tiếng Telugu để đi đâu đó với chồng thì ox sẽ được nở lỗ mũi. Cứ lấy gương của chị, mày mò với tiếng Tamil 2-3 năm trời nên bây giờ có thể nói nhiều người Ấn Tamil rất khâm phục vì chị nói và hiểu khá lưu loát.

Mặc dù chỉ lần đầu trò chuyện cùng chị nhưng sao mình thích chị này quá đi. Phong cách nói chuyện rất đỉnh đạc và tự tin, mình có cảm giác như chị chính là người truyền cảm hứng để học hỏi thêm một thứ ngôn ngữ nữa , mặc dù trước giờ mình hay làm lơ với nó. Không bao giờ nghĩ nó sẽ cần thiết nhưng giờ mình nghiệm ra rằng dù có làm gì đi chăng nữa thì mình ít nhiều phải nắm bắt được ngôn ngữ của người bạn đời ( trong trường hợp nói xấu về mình với người khác, biết để đó..trả đũa sau ) . Và nhất là khi phải sống chung với cả một cộng đồng Ấn Telugu thì chuyện học nó là rất cần thiết đối với mình ngay lúc này. Mình không hề nói đùa đâu, cảm giác bị bỏ rơi lạc lõng hoàn toàn nếu một từ Telugu bẻ đội không biết giữa bàn dân Ấn thì chẳng thà bị điếc còn tốt hơn .