Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

Indian food-what i dislike

5 món Ấn mà tôi sợ nhất

Idly và sambar

Tôi thậm chí rất ghét nó. Idlis và sambar, những gì tôi có thể nói là "không". Một thực phẩm ăn sáng yêu thích nhất ở miền nam Ấn Độ, nhưng làm thế nào người Ấn lại có thể ăn nó hằng ngày trong thực đơn ăn sáng như vậy. Hết idly và sambar thi đến idly với chutney, hết idly với với chutney thì đến idly với pickle, những gì idly có thể kết hợp được thì họ không ngần ngại để ăn hết ngày này đến ngày nọ. Idly không có mùi vị gì.Sambar giống như một canh chua cay nhẹ, sau khi ăn nó cho buổi sáng, tôi có một cảm giác rất rát trong dạ dày .

Indian breakfast
chapati
Upma
Idlis và sambar sang một bên, tôi phải thừa nhận rằng tôi không có cảm tình với các thực đơn ăn sáng của Ấn Độ. Chappatis, cà ri, chutney, - nó giống như những bữa tối được ăn trong buổi sáng. Nhưng tôi đã phải thích nghi một phần nào- tôi có thể làm món palak paratas, idly, chapati và aloo ka bhaji. Tôi ước gì tôi có thể làm các món ăn sáng mà tôi ưa thích ở Ấn như bún bò huế, bánh canh...

Dhal curry
Tôi vẫn còn ấn tượng với món này. Đó là khỏang thời gian khủng bố đối với tôi. Lúc tôi có thai ở Singapore, chị họ chồng tôi đã làm món này cho tôi ăn hằng ngày . Một ngày, hai ngày , ba ngày rồi suốt cả tuần đều là dhal. Trong thời kỳ ấy, tôi nôn mửa rất nhiều và họ nghĩ đó là dấu hiệu bình thường của người phụ nữ mang thai, nhưng tôi biết rõ lý do nhất. Đến bây giờ tôi vẫn còn rất sợ và tôi không bao giờ nấu món này cho tôi và anh.

Indian sweet
Ngọt là khóai khẩu của người Ấn. Họ ăn ngọ kinh khủng, y như là họ cho cả một muỗng đường vào miệng ăn. Một lần , mẹ chồng tôi dậy thật sớm để chuẩn bị thức ăn đi picnic. Bà làm rất nhiều món và tôi nghĩ ít nhất cũng phải có một hay hai món tôi ăn được nên tôi chẳng chuẩn bị gì cho riêng tôi mang theo. Thế là khi mẹ anh mở bọc ra, tôi mới vỡ lẽ là bà làm tòan đồ ngọt. Một phần vì quá đói bụng, nên tôi ép buộc bản thân tôi phải ăn nó. Chỉ cắn một miếng nhỏ thôi, tôi như có cảm giác là tôi đang ăn một chén đường hòa lẫn với sữa. Trời ơi, nó vừa béo vừa ngọt một cách kinh khủng. Nhưng không muốn làm bà thất vọng, tôi cho cả nguyên miếng vào mồm và giả vờ rằng tôi muốn đi toilet. Tôi đã nôn mửa và sục miệng với nước rất nhiều để lọai bỏ cảm giác ngọt gắt còn đọng lại trên đầu lưỡi. Tôi tởn đến già!

Lamp curry
Tôi là một tín đồ của non-vegetarian. Nhưng thú thật rằng, tôi đã từ bỏ nó từ khi tôi sống ở India. Hình như người Ấn họ làm các món thịt còn mùi tanh đặc trưng của thịt. Nhất là món lamp, tôi có cảm giác như họ không rửa hay làm thật kỹ miếng thịt trước khi nấu, nó có mùi tanh vô cùng.

3 nhận xét:

  1. em làm partime job ở một nhà hàng Ấn Độ tại Hà Nội, có xuống bếp mới thấy người ta không có khái niệm rửa sạch đồ trước khi nấu, thậm chí người Ấn còn không rửa tay trước khi ăn, mọi thứ đều rất qua quít

    Trả lờiXóa
  2. Về việc nấu nướng trong nhà hàng thì ở đâu cũng vậy em ạ. Khi chị còn đi học và làm part time ở quán phở VN thì họ cũng chẳng thèm rửa rau, cứ vậy mà dọn lên cho khách ăn thôi.

    Nhưng có 1 cái là khi nấu nướng ở nhà thì họ tuyệt nhiên không sử dụng thìa để nêm nếm rồi cho thẳng trực tiếp vào nồi như người VN. Mà họ múc ra lòng bàn tay để nêm nếm đấy.

    Trả lờiXóa
  3. Đọc bài này mà buồn cười quá! Bạn trai tôi cũng dân Ấn (Mumbai) nên tôi thường đi nhà hàng Ấn với anh. Tôi cũng nấu đồ Ấn cho anh mỗi cuối tuần và có thể nấu bất cứ món Ấn nào (Mumbai, New Dehli, Kereala, Murglai...Nhưng tôi chẳng bao giờ ăn món mình nấu vì nó quá mặn, cay, nóng và nhiều ghee.:))

    Trả lờiXóa