Cứ hễ thấy tôi ở đâu đó trong phòng, là bà lại lôi tôi ra nhà bếp...cố ý là dạy tôi cách nấu , cách nêm nếm khẩu vị ăn như bà, phải nói là mặc dù ngôn ngữ giữa tôi và bà khá là bất đồng nhưng bà rất hào hứng trong việc truyền đạt kinh nghiêm nấu nướng cho tôi. Bà dặn tôi rằng "chồng con không ăn cay nhiều trong món càri này", rồi nào thì "con cho 2 muỗng bột nghệ thôi nha"..."con nhớ đừng nêm đường con nhé, chỉ muối thôi". Còn sợ tôi quên, bà nhờ em chồng tôi viết hẳn ra giấy những thói quen ăn uống của chồng tôi, rồi dặn tôi lấy nó ra xem cho thuộc . Và cứ dặn đi dặn lại hòai việc ăn uống của chồng tôi như là " con nhớ nấu ăn cho nó đúng giờ", " nó đi làm về mệt con nhớ làm nước cam cho nó uống". Không biết tôi có hiểu hết những gì bà nói hay không, nên bà cứ phải nhờ em chồng tôi nói lại cho đến khi nó đi vào trong đầu tôi. Tôi thật sự rất bực vì có cảm giác là mình chẳng khác gì “maid”, nhưng biết ông bà lặn lội từ Ấn qua dự đám cưới và là người tổ chức nên tôi không dám lời qua tiếng lại, chỉ sợ anh buồn.
Cuộc sống vợ chồng không phải lúc nào cũnh bình yên cả, đôi khi phải có sóng gió thì mới tạo nên cảm giác gẩn gũi thêm. Vậy mà, mỗi khi chúng tôi có chuyện là ông bà tìm cách hỏi cho ra lẽ đó là lỗi của ai, rồi chỉ kêu mình tôi lại phân tích. Nhiều lúc tôi tỏ ý không hài lòng, là tôi lại nổi giận với anh, cho rằng anh là người đi học lại cha mẹ. Là y như rằng, cả gia đình bên chồng cùng hợp mặt một cách rất nghiêm túc vì nghĩ chuyện gây gỗ không bao giờ xảy ra trước đây. Sau vài lần như vậy, mẹ anh bắt đầu tỏ ra trầm cảm, bà ít nói hẳn đi và luôn đăm chiêu nghĩ ngợi cái gì đó. Bà hay than với ông, và bệnh trông thấy. Tôi cảm thấy mình có phần lỗi trong đó, nhưng tính tôi bướng không chịu xin lỗi ai bây giờ trừ khi đó thật sự là lỗi của tôi.
Bà nói nếu anh lấy vợ Ấn thì có lẽ cuộc đời anh sẽ đỗi sang hướng khác. Không phải lúc nào cũng gân cổ để gây lại với vợ, không phải lúc nào cũng suy nghĩ về cuộc sống gạo tiền vì các bà vợ Ấn sẽ chấp nhận những gì chồng họ kiếm được. Họ sẽ nấu cho anh những món cà-ri , những món snack và tea…chứ không phải như tôi đi mua bánh mì sandwich rồi để đó trong tủ lạnh, nếu chồng muốn ăn thì chỉ việc toast lại. Những bà vợ Ấn thật sự rất chiều chồng, trong khi đó tôi rất dở chứng, chỉ thật sự chui vào bếp khi tinh thần tui hòan tòan thỏai mái.
Tôi lại càng không có thói quen dậy rất sớm như bà để chuẩn bị bữa điểm tâm cho chồng cho con. Bà thường dậy khỏang 5 giờ, và gõ cửa phòng của chúng tôi để cố ý muốn tôi cùng bà xuống bếp làm đồ ăn sáng. Lần nào cũng vậy, con ma ngủ nó không cho phép tôi làm điều đó, nên nó rất bực mình…muốn hết lên thật to, nhưng thôi phải cố làm cho bà vui, ít nhất là trong khỏang thời gian bà ở lại. Bà moi móc hết trong tủ lạnh và nói rằng những thức ăn nào còn ăn đựợc thì phải sáng tạo một chút, chứ đừng lãng phí nó. Như bữa sáng đó, bà chuẩn bị idly cho cả gia đình nhưng lại không có đồ để làm chutney…sẵn có nhiều ớt đỏ, thế là bà nghĩ ngay đến “Chilies chutney”, tôi rất khâm phục vì cái gì bã cũng chế biến được…nhưng tôi không thích cái là bà hay than vãn về tôi.
Cũng chỉ vì tình hay than van và thấy buồn khi con dâu mình không phải là dạng người tề gia nội trợ nên bà muốn về lại Ấn nhanh hơn dự tính. Và trong ngày đưa bà ra sân bay, bà vẫn không quên dặn tôi suốt “ Con nhớ là người vợ tốt, cố gắng học nhiều món ngon rồi nấu cho nó ăn nha con, mẹ chỉ mong con được như vậy”
Cuộc sống vợ chồng không phải lúc nào cũnh bình yên cả, đôi khi phải có sóng gió thì mới tạo nên cảm giác gẩn gũi thêm. Vậy mà, mỗi khi chúng tôi có chuyện là ông bà tìm cách hỏi cho ra lẽ đó là lỗi của ai, rồi chỉ kêu mình tôi lại phân tích. Nhiều lúc tôi tỏ ý không hài lòng, là tôi lại nổi giận với anh, cho rằng anh là người đi học lại cha mẹ. Là y như rằng, cả gia đình bên chồng cùng hợp mặt một cách rất nghiêm túc vì nghĩ chuyện gây gỗ không bao giờ xảy ra trước đây. Sau vài lần như vậy, mẹ anh bắt đầu tỏ ra trầm cảm, bà ít nói hẳn đi và luôn đăm chiêu nghĩ ngợi cái gì đó. Bà hay than với ông, và bệnh trông thấy. Tôi cảm thấy mình có phần lỗi trong đó, nhưng tính tôi bướng không chịu xin lỗi ai bây giờ trừ khi đó thật sự là lỗi của tôi.
Bà nói nếu anh lấy vợ Ấn thì có lẽ cuộc đời anh sẽ đỗi sang hướng khác. Không phải lúc nào cũng gân cổ để gây lại với vợ, không phải lúc nào cũng suy nghĩ về cuộc sống gạo tiền vì các bà vợ Ấn sẽ chấp nhận những gì chồng họ kiếm được. Họ sẽ nấu cho anh những món cà-ri , những món snack và tea…chứ không phải như tôi đi mua bánh mì sandwich rồi để đó trong tủ lạnh, nếu chồng muốn ăn thì chỉ việc toast lại. Những bà vợ Ấn thật sự rất chiều chồng, trong khi đó tôi rất dở chứng, chỉ thật sự chui vào bếp khi tinh thần tui hòan tòan thỏai mái.
Tôi lại càng không có thói quen dậy rất sớm như bà để chuẩn bị bữa điểm tâm cho chồng cho con. Bà thường dậy khỏang 5 giờ, và gõ cửa phòng của chúng tôi để cố ý muốn tôi cùng bà xuống bếp làm đồ ăn sáng. Lần nào cũng vậy, con ma ngủ nó không cho phép tôi làm điều đó, nên nó rất bực mình…muốn hết lên thật to, nhưng thôi phải cố làm cho bà vui, ít nhất là trong khỏang thời gian bà ở lại. Bà moi móc hết trong tủ lạnh và nói rằng những thức ăn nào còn ăn đựợc thì phải sáng tạo một chút, chứ đừng lãng phí nó. Như bữa sáng đó, bà chuẩn bị idly cho cả gia đình nhưng lại không có đồ để làm chutney…sẵn có nhiều ớt đỏ, thế là bà nghĩ ngay đến “Chilies chutney”, tôi rất khâm phục vì cái gì bã cũng chế biến được…nhưng tôi không thích cái là bà hay than vãn về tôi.
Cũng chỉ vì tình hay than van và thấy buồn khi con dâu mình không phải là dạng người tề gia nội trợ nên bà muốn về lại Ấn nhanh hơn dự tính. Và trong ngày đưa bà ra sân bay, bà vẫn không quên dặn tôi suốt “ Con nhớ là người vợ tốt, cố gắng học nhiều món ngon rồi nấu cho nó ăn nha con, mẹ chỉ mong con được như vậy”
Tình cờ đọc được blog của bạn. Bạn viết rất hay.
Trả lờiXóaCam on Chu Tu nhe
Trả lờiXóa