Tôi đã từng có cảm giác sống chung với ba mẹ chồng, ít nhiều tôi biết được nó khó khắn đến thế nào nên tôi không muốn la rầy hay hét tóang lên như hồi ở Ấn. Tôi chỉ nhẹ nhàng bảo anh những điều thiết yếu cần phải biết khi sống chung với ba mẹ vợ. Phải thừa nhận rằng ba mẹ tôi rất khó, ông bà vạch ra sẵn thời khóa biểu cho cả nhà và phải thực thi một cách nghiêm chỉnh. Ắn sáng khỏang 7.30 đến 8h , ăn trưa là 11.30 và ăn tối là 5.30. Chỉ vì ăn tối quá sớm nên nhiều khi anh rất đói bụng , anh chỉ còn cắn răng chịu đựng vì không ăn được mặc dù đồ ăn đầy ấp trong nhà. Ba mẹ tôi muốn anh phải ăn được hết các món ăn việt nam nên ông bà ra sức nấu thật nhiều món ăn ngon nhưng chỉ tội cho anh . Anh không muốn làm cho bầu không khí gia đình khó thở, nên anh tập ăn dần nhưng tôi biết được anh chỉ ăn để làm cho ba mẹ tôi vui, chứ để thưởng thức nó thì không có. Những lần như vậy, anh lại muốn về lại Ấn thì tôi lại ra sức thuyết phục anh ở lại vì tôi, vì Abi. Thời gian đã thử thách tất cả chúng tôi, đã có những lúc tưởng chừng anh và tôi sẽ không là của nhau nữa, chẳng ai trong chúng tôi thèm đói hòai đến nhau.
Lạy bàn thờ tổ tiên
Vậy mà giờ đây , anh đã ăn quen các món ăn Việt và đặc biệt là bằng đũa. Nhìn anh gặm ổ bánh mì thịt mà tôi thương anh làm sao, thấy anh hì hụp húp tô phở thì tôi lại muốn ôm anh thật chặt. Thậm chí, chúng tôi còn mời thầy về nhà dạy tiếng Việt cho anh. Chúng tôi đã thuyết phục được anh học tiếng Việt và một lần nữa hãy thử sinh sống ở VN trong vài năm . Anh đã chấp nhận và không còn điều gì làm tôi hạnh phúc hơn như thế. Anh đã và đang cố gắng nắm bắt hết mọi thứ để thích nghi với môi trường sống ở VN. Hoan hô anh!
Ngấu nghiến bánh mì thịt
Cùng nhau chăm sóc con
Giúp vợ thay tả cho bé
Hai cha con cùng chơi đùa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét