Ông bà nội cứ trách ba me là sao không đưa con qua đây cùng sinh sống, ông bà chỉ được nhìn hình cháu và xem cam nên ông bà buồn lắm. Ba con nhiều khi cũng gây với mẹ vì chuyện này nhưng mẹ biết rằng mẹ để con lại cho ông bà ngọai là mẹ yên tâm nhất. Dù sao thì chế độ dinh dưỡng của trẻ em VN vẫn hơn trẻ em Ấn Độ con ạ, vì con được tập ăn nhiều lọai khác nhau như cá, thịt, lươn chứ không như trẻ em Ấn như mẹ thấy ở đây. Chúng không được cho ăn thịt cá hằng ngày như con. Không phải vì ba mẹ chúng không có khả năng, mà đó là vì tập tục ăn uống của họ không có cá thịt như người việt, chủ yếu là rau quả cà ri và chỉ ăn thịt duy nhất 1 lần trong 1 tuần. Chính vì thế, bà ngọai kịch liệt phản đối đưa con qua đây và chính bản thân mẹ cũng không muốn. Ba con không nói gì về chế độ ăn uống thịt cá, đặc biệt là thịt heo nhưng ba con cũng không khuyến khích. Ba bảo bà ngọai cho con ăn ít thôi, chứ để nó quen ăn thịt không sao này không tốt. Nhiều khi ý kiến của ba con đưa ra quá ư là hủ lậu nhưng mẹ không muốn gây, mẹ chỉ lẳng lặng làm theo ý mẹ, mặc ba con muốn nói gì thì nói.
Khi con mới sinh ra, chưa rõ nét ba cứ một mặt cho rằng con giống mẹ quá, không có nét gì của ba cả. Ba trách mẹ là không yêu ba nhiều nên quá trình mang thai và sinh con ra thì con chẳng giống ba gì cả. Con càng lớn nét càng rõ, có một chút đẹp trai hơn ba, thì ba con lại giành với mẹ rằng con thừa hưởng nét đẹp từ ba chỉ có da là giống mẹ. Chính vì lẽ đó, ba càng muốn đem con qua đây nhưng mẹ càng lảng tránh vấn đề này. Mẹ muốn con lớn thêm một chút rồi đem qua cũng không muộn.
Nhưng nói gì thì nói, thì ba mẹ luôn mong muốn con khỏe mạnh và biết yêu thương ông bà cha mẹ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét