Tôi từng là một người khá là đúng hẹn. Tôi thậm chí hỏang hốt và lo lắng nếu tôi trễ hẹn một ai đó chỉ là 5 phút. Tôi tỉ mỉ lên kế hoạch, họach định những gì cần làm trong tuần tới và chắc chắn rằng tôi phải bám sát cho bằng được kế họach đó. Nếu có khách thăm nhà, tôi sẽ chăm chút chuẩn bị một vài thứ như là đồ uống và lau dọn nhà cửa lại một chút.
May mắn thay, tôi đã quẳng đi mối âu lo đó kể từ khi tôi ở India. Đất nước này đã dạy cho tôi một lối sống thảnh thơi, không căng thẳng và đừng cố gắng là một người hòan hảo nhất.
Tuy nhiên, tôi cũng thừa nhận rằng chỉ trong thời gian ngắn mà tôi đã bắt kịp những thói quen không hay cho lắm từ người Ấn.
Tôi ít quan tâm đến thời gian hơn: Sau nhiều lần tỏ thái độ bực bội và phản kháng nhưng cũng chẳng ăn thua gì một khi nó đã ăn sâu vào ý thức của người dân nơi đây, nên sự lựa chọn cuối cùng của tôi là dẹp bỏ thói quen đúng giờ. Nên bây giờ tôi có hẹn với ai thì 10 phút trễ thành nủa tiếng, nửa tiếng trễ thành 1 tiếng là điều bình thường, chẳng ai màng đến việc đó cả. Nhưng tất nhiên, tôi không thể làm điều đó với bất kỳ ai trong họ hàng, ba mẹ , bạn bè tôi ở Vn nếu tôi không muốn bị phàn nàn.
Tôi nhìn chằm chằm vào người khác: Trong các dịp viếng thăm bạn bè gần đây, tôi đã nhìn những người khách tọc mạch một cách không xấu hổ. Bất kỳ ai có tính hiếu kỳ về tôi thì tôi không ngần ngại công khai tiềm hiểu về họ trước. Tôi đóan tôi đã bị nhiễm thói xấu này hơi bị nặng. Điều này quá đỗi là bình thường.
Thói quen lắc lắc đầu: Thói quen này đã biết bao phen làm cho tôi khá lúng túng trước những tình huống " yes" or " no". Vì "yes" or" no" gì thì họ cũng lắc lắc, gật gật đầu của họ mà chẳng hiểu họ muốn truyền đạt thông tin gì. Tôi còn nhớ có lần khi tôi hỏi một người qua đường direction để take bus đến chỗ làm của anh, thì anh ta chỉ lắc lắc cái đầu mà chẳng nói gì. Nó thực sự có nghĩa là gì? Tôi take bus được không? Hay là anh ta không biết? Tôi thực sự bực bội nhưng bây giờ tôi khá là thích thú với điệu bộ đó. Tôi lắc đầu mọi lúc mọi nơi và tôi nghĩ tại sao người ta không học hỏi điều này. Nó không những giúp cổ bạn thư giãn mà còn tiết kiệm được lời nói khá nhiều đó chứ.
Tôi tránh tiết lộ thông tin: Khi lần đầu gặp anh, tôi hay góp ý với anh khi anh cố tình lản tránh hoặc không cho thông tin đầy đủ khi có ai hỏi.Tôi còn nhớ mỗi khi ai đó( người thân của anh) bắt gặp chúng tôi đi với nhau thì anh chỉ bảo họ tôi là bạn bình thường, và tôi cảm thấy bất mãn tại sao anh không công khai với mọi người về mối quan hệ này thì anh bảo nó không quan trọng, vì anh không muốn trả lời một lọat câu hỏi tiếp theo. Và tôi đã nhanh chóng nhận ra rằng anh đúng. Tính thành thật và cởi mở ở India sẽ mang lại cho bạn biết bao nhiêu là phiền tóai. Và bây giờ tôi thật chuyên nghiệp trong việc trả lời một ai, chỉ cần ngắn gọn là đủ.
Tôi cũng cảm thấy xấu hổ để thừa nhận rằng tôi có một lần quẳng rác xuống balcony nhà hàng xóm. Nó chỉ thường xảy ra khi tâm trạng của tôi không tốt " tôi đang mệt mỏi về Ấn độ rồi thì tại sao tôi phải làm những việc đúng khi không một ai đói hòai quan tâm đến". Tôi không có nghĩa là tôi đang nhiễm thói xấu này
Cái này thì đúng quá. Người Ấn chuyên gia về thay đổi lịch hẹn vào phút cuối, bất kể đối tác của họ là một cố gái xinh đẹp, hay đối tác làm ăn. Thay đổi liên tù tì, về thời gian, địa điểm đến chóng mặt. Nếu có bạn nào mà lỡ wen với người Ấn thì cố gắng tập làm wen dần là vừa, và dẹp bỏ cái "tôi" của mình đi. Mình đã từng nói với người bạn Ấn khi đang hẹn hò với anh ta: "Vietnamese guy go out with his girl friend like a slave with queen, but you are like a king". Với họ, không có "lady first".
Trả lờiXóa