Thứ Hai, 12 tháng 11, 2012

Happy Diwali


Hôm nay nữa là Diwali sẽ bắt đầu với lễ hội ánh sáng lung linh ngợp trời ở Little India. Daddy hứa sau giờ làm sẽ dẫn cả nhà đi hội ở khu Ấn, ba bé rất hào hứng vì đây là lễ Diwali đầu tiên 2 cha con mới có dịp hưởng một cái ngày lễ mang ý nghĩa nhất mặc dù cả gia đình không phải ở Ấn Độ.

Nhưng ở trường Abi vào thứ 6 tuần trước đã giăng đèn trang trí với những biểu ngữ to đùng "Happy Diwali",     mỗi đứa được các cô hướng dẫn cách trang trí cho những vật dụng xung quanh dễ tìm như "disposal plate" (những thứ tưởng chừng chỉ dùng qua một lần nhưng đều được thầy cô cách tái sử dụng). Nên hầu như những thứ đồ chơi tự làm của Abi đều được làm ra từ những cái cup nhựa củ, newspaper, thùng giấy...Có một lúc mình hồ đồ nói với ox rằng trường Abi keo quá, toàn xài những vật dụng rẻ tiền không . Thế là bị ổng dũa cho một tăng , bảo mình  "người thì to mà óc như quả nho" rồi nói "chính vì có những người như mình mà môi trường sống ngày càng ô nhiễm trầm trọng, rồi đến đời con cháu sẽ lãnh đủ. Nghe ổng nói mình vậy cũng hơi bị nóng mặt, nhưng mình là người chỉ cãi những cái mình luôn cho là đúng. Còn cái này thì xã nhà nói không "ngoa" nên mình chấp nhận đi. Cũng như câu "biết mình, biết ta" thì dễ sống hơn. Dạo này bị lạm từ nhiều sau khi coi xong một số phim TVB.

Abi với các bạn chụp hình kỷ niệm vì chỉ còn vài ngày nữa là chia tay nhau nghỉ hè và cũng như qua trường mới, lớp mới năm sau.
 

Ranjit rất lém 

Anuska với hàng mi hút hồn


Chạy đùa với bạn  sau giờ tan học

Happy Diwali


Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

Vào bếp làm bột chiên


Mấy hôm nay thèm món bột chiên quá chừng, định bụng là sẽ lên mạng dò công thức làm phần bột nhưng cái tính lười lại lấn lướt. Thế thôi chạy ra siêu thị gần nhà mua Yam cake của Sing , trứng và hành lá để thèm đâu thì phải có mà ăn liền mới được.

Yam cake thường được ăn với tương ngọt ở Sing, gần giống với bánh đúc nhưng không quá mềm. Nên thích hợp với cách làm bột chiên

Hai mẹ con xắn áo vào bếp nào!, Abi ra dáng một đầu bếp giỏi rồi, chừng mấy năm nữa là bé có thể nấu cho ba mẹ thưởng thức. Các bé vào bếp phụ mẹ  là việc cần khuyến khích, nhưng tất nhiên phải có sự giám sát của người lớn. Trong hình là các miếng yam cake đã cắt nhỏ và áo qua với dark soya sauce. Đem chiên đều.

Một tay cầm cán chảo, tay còn lại cái xẻng xào qua xào lại rất cừ.

Sau khi bột đã vàng giòn, đập them một cái trứng...

Rắc chút hành lá và đảo nhanh tay

Đem ra dĩa và chan nước tương ngọt. Phần tương ngọt, mình áng chừng một ít nước tương, đường, nước và giấm đỏ. Miễn sao nêm thấy chua chua ngọt ngọt là được

Nhe răng cười để mẹ chụp hình mà mắt thì không rời dĩa bột chiên.

Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

Vào KK's hospital


2 tuần trước Abi phải vào KK hospital cho việc điều trị viêm phế quản. Thật tình thì viêm phế quản là bệnh thông thường của  trẻ em, không đến nổi phải vào bệnh viện điều trị và phải ở lại đến tận 4 ngày như Abi (đi toi một số tiền) . Vì trước đó thì mình lỡ dại đưa bé ra ngoài trời dạo khi mưa lất phất rơi, có gió vào chiều tối. Đến khi về nhà thì xách bé đi tắm và cho ngủ trong phòng có gió lùa ( nhà ở tận lầu 9 nên gió thổi lồng lộng) . Tối đó Abi bắt đầu có biểu hiện ho nhẹ nên 2 vợ chồng nghĩ chắc thường thôi, nên cho qua. Ai ngờ , qua đến tận trưa ngày hôm sau thì bé bắt đầu ho nhiều liên tục và mũi thì bị nghẹt nên con chủ yếu thở bằng miệng. Thấy thế mẹ cho đi bác sĩ gần nhà, thì bác cho một số thuốc và dặn nếu tình trạng tồi tệ hơn thì phải đưa vào bệnh viện gấp . Khoảng tầm 8h tối khi daddy về đến, thì lúc này con đã ngủ say do uống thuốc nhưng sau đó thì daddy con lại người phát hiện thấy hơi thở của bé không bình thường. Cơ bụng co thắt lại rất nhanh nên 2 vợ chồng gấp rút chuẩn bị đồ đạc đem bé vào bệnh viện.

 Khi đưa bé vào phòng cấp cứu thì cảm giác lo sợ của mình bắt đầu tăng cao khi túc trực chung quanh Abi đến những 3 bác sĩ và 3 y tá . Hai bác sĩ nam và các y tá thì lo việc truyền khí oxy , còn vị bác sĩ nữ thì bắt đầu hỏi mình hàng chục câu hỏi có liên quan đến bệnh "suyễn" vì họ nghi ngờ bé có tiền sử "suyễn" . Chả là trường hợp cấp cứu thế này mới xảy ra lần đầu với bé nên mình hơi bị "sốc" và "lo sợ" tột độ khi tận mắt chứng kiến thấy Abi thở rất gấp, từng hồi và từng cơn khó khăn, mặc dù các bác sĩ và y tá rất tích cực lăng xăng để giúp bé có lại hơi thở bình thường. Nên lúc đó mình đã không kiềm chế được, nên khóc tại chỗ làm vị bác sĩ nữ đó mất thời gian ngồi an ủi và định thần mình lại . Thấy thế một y tá gần đó nhanh nhảu chạy đi kiếm khăn giấy và đưa bảo mình lau nước mắt. Cử chỉ nhẹ nhàng và quan tâm của mọi người trong phòng làm mình dịu một chút. Mọi việc diễn biến trong nửa tiếng thì Abi đã thở được nhưng còn yếu nên họ khuyên mình ở lại trong viện qua đêm để bác sĩ theo dõi.

Sau khi đưa bé đi chụp X-ray thì được đưa lên phòng chờ trước khi daddy làm thủ tục nhập viện. Lúc đó tầm 11h khuya. Một điều mà mình nhận ra là các nữ y tá ở đây chủ yếu đến từ Philipin, India và Malaysia. Nhưng thao tác rất chuyên nghiệp và nhẹ nhàng, họ dễ dàng nhận ra người bệnh hoặc người nhà cần gì là họ đến ngay lập tức. Như lúc mình ngồi hơi lâu nên mỏi, đứng lên một chút thì một nữ y tá chạy lại hỏi mình có cần gì không. Là ngay lúc đó mình có liền một ly nước uống :) . Chờ khoảng 15 phút thì daddy con lại cùng một y tá để di chuyển Abi lên phòng. Vì lúc đó Abi còn thở bằng máy nên ngồi hơi khó khăn, thế là cô y tá này đề nghị mình ngồi lên chiếc xe lăn và để bé lên trên . Rồi cô đẩy 2 mẹ con một hơn lên phòng, mặc dù daddy muốn giúp cô nhưng lại bị từ chối và bảo rằng " Đấy là nhiệm vụ của y tá nên anh đừng lo" .

Nhận phòng xong xuôi thì 30 phút sau có một bác sĩ trực đêm khu đó đi kiểm tra bệnh nhân. Và ngạc nhiên là vị bác sĩ này đến từ Delhi, Ấn Độ . Mình đoán tuổi bác chắc cũng tầm ox mình mà thần thái sao mà đạo mạo quá trời. Lúc này thì Abi khóc to và đòi về nhà khi thấy nhiều bác sĩ và y tá, nên bác Ravi ngồi xuống và bắt đầu dỗ bé. Phải công nhận rằng các y bác sĩ ở đây sao mà hiền như "ma sơ" từ cách nói chuyện đến hành động . Nên phần nào cũng giúp người nhà bệnh nhân cảm thấy nhẹ nhàng và an tâm , dễ chịu để đặt ra hàng chục câu hỏi cho bác sĩ.Còn trong khi đó thì trái ngược hoàn toàn với các y bác sĩ ở Việt Nam. Nhớ lại cảnh bé bị tay chân miệng và đưa vào bệnh viện nhi đồng 1 thì "Trời ơi, đất hỡi...chỉ mở miệng hỏi một câu thôi thì các bác trả lời với thái độ khó chịu vô cùng :( . Tóm lại, bác sĩ ở Việt Nam nên học cách nói chuyện với bệnh nhân trước khi có được tấm vé hành nghề y.

Cảm giác sợ sệt của Abi khi thấy nhiều bác sĩ, y tá vây quanh. 

Daddy và mommy túc trực bên giường bệnh 24/24. Xung quanh những giường bệnh khác thì chỉ có mẹ vì hầu hết cha của các bé đi làm và thăm bệnh buổi tối. Riêng daddy của Abi thì xin nghỉ phép một lèo 4 ngày, mặc dù biết công việc sẽ bị đùn.

Ở trong viện mà tinh thần của bé rất thoải mái.

Thấy hàng xóm kế bên có cây kiếm.Thế là vòi daddy mua ngay cho mình.

Rồi múa loạng xoạng

Chơi chán thì chạy ra khu trò chơi, nên các y tá rất mệt trong việc kiếm Abi để bơm thuốc

Ở phòng chơi chỉ có mình Abi thôi, vì các bé khác ngoan ngoãn hơn chỉ nằm yên trên giường bệnh. Chứ không ai như bé nhà mình, chạy nháu nhàu khắp cả khu

Có sự góp mặt của mẹ Thảo

Được hồi lâu thì chạy xuống khu công viên của bệnh viện

Không thì chạy xuống khu FoodCourt tầng trệt

Rồi lại nhìn ngó người ta ăn.

Cách điều trị ở bệnh viện cũng rất đặc biệt.  Nếu là bệnh không quá nặng thì bác sĩ ở đây không hề kê một loại thuốc uống nào, kể cả những lúc mình xin thuốc ho long đờm cho Abi vì bé ăn bao nhiêu là ho bấy nhiêu. Nhưng bác sĩ từ chối ,  bảo rằng  "ói là phản ứng tự nhiên thôi ,để giúp bé tống đờm  nhớt . Vả  lại bệnh viện là nơi vô trùng tuyệt đối nên cũng chẳng cần đến thuốc trụ sinh. Cứ để bé ở viện vài ngày thì tình trạng sẽ tốt hơn". Nên gia đình mình ở viện mà cứ như là nghỉ dưỡng, vì môi trường trong viện khá sạch sẽ và dễ chịu nên ai nấy đều mập mạp sau khi ra viện.

À, phí nghĩ dưỡng cho 4 ngày điều trị "viêm phế quản" lên đến $2,500 sing , mặc dù sau đó tiền viện phí cũng  
được bảo hiểm trả lại một phần. Nhưng cũng là bài học nhớ đời nếu không muốn mất phí ngu nữa sau này.

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Tham quan Snow City và Science Center


Một thời gian dài bỏ hẳn cả blog để vùi đầu vào một số thứ nghiên cứu và tìm tòi . Để rồi hôm nay chịu không nổi , ngứa tay ngứa chân nên lại lò mò lên đây kể chuyện. Mà thật ra mình định viết lại cách đây 1 tuần nhưng vì Abi bị viêm phế quản do thời tiết nắng mưa thất thường, chồng bỏ hẳn cả công việc để vào bệnh viện chăm sóc con cùng vợ nên đành hoãn lại chờ dịp thuận tiên.

Sau khi khỏi bệnh, daddy hứa sẽ dẫn bé đi chơi để bù lại cho mấy ngày nằm dưỡng bệnh. Bé nhớ hoài nên cứ nhắc khéo , đòi ba mẹ dẫn đi cho bằng được. Thế là cả gia đình chuẩn bị gói ghém mọi thứ để khởi hành từ sáng sớm đi "Snow city", " Science Center" và Omni Theater ở Jurong.

Đã đề phòng là nhiệt độ ở Snow city rất lạnh, nên mình chuẩn bị đầy đủ nào là áo ấm và vớ. Vậy mà khi đã an tọa trong xe , mình lại chợt nhớ là quên mang mũ trùm đầu cho Abi nên tốn tiền vô lý cho khoản này quá chừng .

Điểm đặc biệt ở Snow city là không cho chụp hình bên trong nên mấy thợ ảnh cứ vô tư mà chụp cho khách. Sau đó thì chìa tờ giấy để nhận hình bên ngoài ( tất nhiên là không free rồi nhưng thích hay không thì do mình thui , chứ họ cũng không mồi chài gì ) . Diện tích ở đây không lớn nhưng mọi người đều xếp hàng thẳng tấp chờ đến lượt mình và mỗi một đợt "trượt" chỉ được một gia đình hoặc một nhóm , hết nhóm này sẽ đến nhóm khác nên không có cảnh chen lấn mệt mỏi . Nên mặc dù diện tích nhỏ nên cảm giác rất thoáng , dễ chịu vô cùng

Bên ngoài sảnh trước khi vào "Snow city" 

Các thợ chụp hình liên tay đưa máy bấm lia lịa và đưa thẻ để nhận hình bên ngoài . Muốn chụp bao nhiêu thì tùy , ra bên ngoài thì bạn tha hồ lựa shoot nào đẹp thì lấy. Không lấy cũng được, nhưng nếu lấy thì một tấm sẽ bị "charge" 20$, hic hic. Xót nhưng  có 4 bức đẹp nên cắn răng chi. 

Cả nhà tha hồ pose hình 


Xếp hàng để lên trên đỉnh "tuyết"

Từ trên cao từng nhóm trượt...

Xuống dốc



Ăn uống xong thì cả nhà lội qua Science Center gần đó để mở mang kiến thức về những công trình phát minh   qua nhiều thập kỷ . Cần nói đến là Science Center rộng 20,000 mét vuông , nên được phân chia thành 18 khu rõ rệt như khu " Chu kỳ khí hậu thay đổi", khu " Mind's Eye", khu "Living with Virus"...Trong mỗi khu có  đầy đủ thông tin với trang thiết bị máy móc hiện đại để người xem biết được cách các nhà khoa học khám phá nó như thế nào.


Trượt lên, trượt xuống 5 lần thì Abi chân tay co ro , luôn miệng nói "lạnh, chịu không nổi" . Và đòi ra ngoài và ăn ngấu nghiến hot dog 

Từ Snow City qua Science Cente phải lội qua khu Kinetic Garden cách đó khoảng 5-10 phút đi bộ



Kề bên là khu Waterworks cho các bé thiếu nhi , vì không kịp thời gian nên Abi không chơi được nên cu cậu khóc bù lu bu loa :(



Người lớn con nít gì cũng vào chơi ráo trội. 


Cuối cùng cũng đến được khu Science Center , khu đầu tiên chính là Mind's eye . Có nghĩa là dùng con mắt để nhìn ra những ngụ ý đằng sau những bức hình hoặc đồ vật gây nên ảo giác. Cái này phải có thời gian , đứng ngẫm nghỉ rồi tìm tòi thì mới nhìn ra được. Chứ thời gian ít chỉ xem qua cho nhanh rồi đi khu khác . Nên các bạn chú ý muốn cover hết tất cả, thì nên khởi hành từ sáng sớm.


Các bạn có nhìn ra ngụ ý của 5 bức tượng này không? 

 Nhìn cái này hơi bị nhức mắt 

2 cha con cố gắng với lấy cây kẹo ảo

Abi đứng trước "gương tiên" soi mình ra những hình thù kình quái

 "Con nhìn vào trong lỗ xem có thấy gì được không?"

Rồi chạy tứ phía lục xem mọi thứ

Bên trong chánh điện là nơi trình diễn những màn khoa học nho nhỏ 

Đang thử tài "thổi gió"

"Lốc xoáy"

Bệnh "tay, chân, miệng" là một trong những căn bệnh đang được nghiên cứu để tìm ra thuốc chữa. Những thông tin hữu ích cho các bậc phụ huynh, cũng nhưng những cách đơn giản để phòng chống cho các bé

Abi đang tìm hiểu về thuyết năng lượng mặt trời


Bên trong phòng " Huyết học"

Cu cậu đang cố thọc tay vào "bể máu"
Dung dịch nước, dd nước pha với dầu và dd silicon là những thí nghiệm nhỏ giúp ta hiểu được trọng lực di chuyển của các bọt bong bóng trong những dd khác nhau

Trong phòng học cách chăm sóc bản thân 

Riêng ox thì thích đứng trước mấy cái gương phản chiếu thân thể, rồi đưa tay nhảy nhót

Thử sức chịu lực với bão tsunami

Kiểm tra hệ sinh thái hằng ngày 
Học cách làm "nhạc sĩ"

Vì Abi đi từ sáng sớm đến tận chiều tối nên sau khi tham quan xong Science Cente là bé đã ngủ khò nên đành phải đón xe về nhà mà trong lòng vẫn tiếc hùi hụi. Nhưng chắc chắn là gia đình sẽ quay lại một ngày nào đó để xem cho bằng được rạp chiếu phim "trên không" mà được nhiều người khen ngợi và đánh giá cao.

Cảm giác rất thật như là đang chìm đắm chính mình trong rạp chiếu phim "trên không"